古诗词

诗一首

王曙

凿龙苍翠照□川,白鸟平芜暮雨闲。záo lóng cāng cuì zhào chuān,bái niǎo píng wú mù yǔ xián。
一夕尘襟清似水,潺湲声里□□□。yī xī chén jīn qīng shì shuǐ,chán yuán shēng lǐ。

王曙

宋河南人,字晦叔。太宗淳化三年进士。累官知益州,为政峻严。仁宗天圣七年,以工部侍郎参知政事。以疾请罢,出知陕州,徙河南府,复召为枢密使。景祐元年,拜同中书门下平章事。性喜佛,深自抑损,方严简重。卒谥文康。有文集及《周书音训》、《唐书备问》等。 王曙的作品>>

猜您喜欢

答子

王曙

疏家子叹挥金后,御寇妻悲遗粟回。shū jiā zi tàn huī jīn hòu,yù kòu qī bēi yí sù huí。
争似吾儿知止足,陶庐容膝早归来。zhēng shì wú ér zhī zhǐ zú,táo lú róng xī zǎo guī lái。

诗一首

王曙

枣花至小能成实,桑叶惟柔解吐丝。zǎo huā zhì xiǎo néng chéng shí,sāng yè wéi róu jiě tǔ sī。
堪笑牡丹如斗大,不成一事只空枝。kān xiào mǔ dān rú dòu dà,bù chéng yī shì zhǐ kōng zhī。

偶□

王曙

□倚苍崖次第开,暂停征传一徘徊。yǐ cāng yá cì dì kāi,zàn tíng zhēng chuán yī pái huái。
人间万事皆如此,偶尔□胜特地来。rén jiān wàn shì jiē rú cǐ,ǒu ěr shèng tè dì lái。