古诗词

圣俞诗名闻固久矣加有好事者时传新什至此每一讽诵益使人忻慕故书五十六字以记

杜衍

李杜诗垂不朽名,君能刻意继芳馨。lǐ dù shī chuí bù xiǔ míng,jūn néng kè yì jì fāng xīn。
清才绰绰臻神妙,逸韵飘飘入杳冥。qīng cái chuò chuò zhēn shén miào,yì yùn piāo piāo rù yǎo míng。
动与四方明得失,时教万物被丹青。dòng yǔ sì fāng míng dé shī,shí jiào wàn wù bèi dān qīng。
斯文期主宜推毂,无使沉吟向外庭。sī wén qī zhǔ yí tuī gǔ,wú shǐ chén yín xiàng wài tíng。

杜衍

杜衍(978年—1057年3月17日),字世昌。越州山阴(今浙江绍兴)人。北宋名臣,唐朝名相杜佑之后。大中祥符元年(1008年),杜衍登进士第,补扬州观察推官,历知乾、扬、天雄、永兴、并等州军,以善于治狱闻名。庆历七年(1047年),以太子少师致仕,累加至太子太师,封祁国公。杜衍寓居南都十年后,于嘉祐二年(1057年)去世,年八十。获赠司徒兼侍中,谥号“正献”。杜衍善诗,工书法,所写正、行、草书皆有章法,为世人推重。《两宋名贤小集》收有《杜祁公摭稿》一卷,《全宋诗》录有其诗。 杜衍的作品>>

猜您喜欢

题怀素自序卷后

杜衍

狂僧草圣继张颠,卷后兼题大历年。kuáng sēng cǎo shèng jì zhāng diān,juǎn hòu jiān tí dà lì nián。
堪与儒门为至宝,武功家世久相传。kān yǔ rú mén wèi zhì bǎo,wǔ gōng jiā shì jiǔ xiāng chuán。

长平

杜衍

冯亭献地豹言非,秦间廉颇又不疑。féng tíng xiàn dì bào yán fēi,qín jiān lián pǒ yòu bù yí。
四十万兵降死后,浑输括母一先知。sì shí wàn bīng jiàng sǐ hòu,hún shū kuò mǔ yī xiān zhī。

霍岳

杜衍

万古神山入盛谈,而今真得对晴岚。wàn gǔ shén shān rù shèng tán,ér jīn zhēn dé duì qíng lán。
禅门邂逅能留客,茶泛磁瓯酒欲酣。chán mén xiè hòu néng liú kè,chá fàn cí ōu jiǔ yù hān。

长平

杜衍

凭亭献地豹言非,秦间谦颇又不疑。píng tíng xiàn dì bào yán fēi,qín jiān qiān pǒ yòu bù yí。
四十万兵降死后,浑轮括母一先知。sì shí wàn bīng jiàng sǐ hòu,hún lún kuò mǔ yī xiān zhī。

新居感咏

杜衍

无似老且病,惟恐归田迟。wú shì lǎo qiě bìng,wéi kǒng guī tián chí。
一旦得引年,九天还听卑。yī dàn dé yǐn nián,jiǔ tiān hái tīng bēi。
尚沾二品禄,俾尽百年期。shàng zhān èr pǐn lù,bǐ jǐn bǎi nián qī。
恩深沦骨髓,感极横涕洟。ēn shēn lún gǔ suǐ,gǎn jí héng tì tì。
始营菟裘地,来向濉水湄。shǐ yíng tú qiú dì,lái xiàng suī shuǐ méi。
城隅最穷僻,匠者宁求奇。chéng yú zuì qióng pì,jiàng zhě níng qiú qí。
卜筑悉由己,轩牖亦随宜。bo zhù xī yóu jǐ,xuān yǒu yì suí yí。
外以蔽风雨,内以安妻儿。wài yǐ bì fēng yǔ,nèi yǐ ān qī ér。
燕雀莫群噪,鹪鹩才一枝。yàn què mò qún zào,jiāo liáo cái yī zhī。
因念古圣贤,名为千古垂。yīn niàn gǔ shèng xián,míng wèi qiān gǔ chuí。
何尝广居室,俭为后人师。hé cháng guǎng jū shì,jiǎn wèi hòu rén shī。
亚圣乐箪食,寝丘无立锥。yà shèng lè dān shí,qǐn qiū wú lì zhuī。
文终防势夺,去病耻家为。wén zhōng fáng shì duó,qù bìng chǐ jiā wèi。
文园四壁立,郑公小殿移。wén yuán sì bì lì,zhèng gōng xiǎo diàn yí。
伊余具员者,适会承平时。yī yú jù yuán zhě,shì huì chéng píng shí。
无术毗万务,无才抚四夷。wú shù pí wàn wù,wú cái fǔ sì yí。
为郡亦龊龊,劳心徒孜孜。wèi jùn yì chuò chuò,láo xīn tú zī zī。
保身已天幸,拊己宜自知。bǎo shēn yǐ tiān xìng,fǔ jǐ yí zì zhī。
开卷颜间厚,复惧来者嗤。kāi juǎn yán jiān hòu,fù jù lái zhě chī。
勖哉知止足,清白犹可追。xù zāi zhī zhǐ zú,qīng bái yóu kě zhuī。

幽居即事

杜衍

寂寂复寂寂,告老闲居日。jì jì fù jì jì,gào lǎo xián jū rì。
径草高于人,林鸟熟如客。jìng cǎo gāo yú rén,lín niǎo shú rú kè。
黄卷不释手,清风常满室。huáng juǎn bù shì shǒu,qīng fēng cháng mǎn shì。
内顾平生心,无过此时适。nèi gù píng shēng xīn,wú guò cǐ shí shì。

联句

杜衍

古木含清吹,池上增晚凉。gǔ mù hán qīng chuī,chí shàng zēng wǎn liáng。
余怀本达旷,联此傲羲皇。yú huái běn dá kuàng,lián cǐ ào xī huáng。
孤鸥可与狎,幽岸足以觞。gū ōu kě yǔ xiá,yōu àn zú yǐ shāng。
幸有彭泽酒,便同永嘉堂。xìng yǒu péng zé jiǔ,biàn tóng yǒng jiā táng。
潘生起为寿,王子齐陈章。pān shēng qǐ wèi shòu,wáng zi qí chén zhāng。
林端见新月,草际闻寒螀。lín duān jiàn xīn yuè,cǎo jì wén hán jiāng。
照水萤影乱,拂筵蓼花香。zhào shuǐ yíng yǐng luàn,fú yán liǎo huā xiāng。
徘徊恋嘉境,坐使归兴忘。pái huái liàn jiā jìng,zuò shǐ guī xīng wàng。

聚星堂咏雪赠欧公

杜衍

尝闻作者善评议,咏雪言白匪精思。cháng wén zuò zhě shàn píng yì,yǒng xuě yán bái fěi jīng sī。
及窥古人今人诗,未能一一去其类。jí kuī gǔ rén jīn rén shī,wèi néng yī yī qù qí lèi。
不将柳絮比轻扬,即把梅花作形似。bù jiāng liǔ xù bǐ qīng yáng,jí bǎ méi huā zuò xíng shì。
或夸琼树斗玲珑,或取瑶台造嘉致。huò kuā qióng shù dòu líng lóng,huò qǔ yáo tái zào jiā zhì。
散盐舞鹤实有徒,吮墨含毫不能既。sàn yán wǔ hè shí yǒu tú,shǔn mò hán háo bù néng jì。
深悼无人可践言,一旦见君何卓异。shēn dào wú rén kě jiàn yán,yī dàn jiàn jūn hé zhuó yì。
万状驱从物外来,终篇不涉题中意。wàn zhuàng qū cóng wù wài lái,zhōng piān bù shè tí zhōng yì。
宜乎众目诗之豪,便合登坛推作帅。yí hū zhòng mù shī zhī háo,biàn hé dēng tán tuī zuò shuài。
回头且报郢中人,从此阳春不为贵。huí tóu qiě bào yǐng zhōng rén,cóng cǐ yáng chūn bù wèi guì。
2312