古诗词

愚石歌

何梦桂

大块初分生怪石,曾与不周山作骨。dà kuài chū fēn shēng guài shí,céng yǔ bù zhōu shān zuò gǔ。
山崩地缺天柱摧,片石耆姿转奇崛。shān bēng dì quē tiān zhù cuī,piàn shí qí zī zhuǎn qí jué。
娲皇炼石补天工,化作五星成五色。wā huáng liàn shí bǔ tiān gōng,huà zuò wǔ xīng chéng wǔ sè。
地下为石天上星,顽质变化生神灵。dì xià wèi shí tiān shàng xīng,wán zhì biàn huà shēng shén líng。
一朝天狼啮蚀五星陨,陨石宋野犹有光晶荧。yī cháo tiān láng niè shí wǔ xīng yǔn,yǔn shí sòng yě yóu yǒu guāng jīng yíng。
何人夜负入海屿,错杂昆吾无觅处。hé rén yè fù rù hǎi yǔ,cuò zá kūn wú wú mì chù。
中间块石独?嵚,住在锦溪溪上浒。zhōng jiān kuài shí dú qīn,zhù zài jǐn xī xī shàng hǔ。
石润可以砚,石文可以屏。shí rùn kě yǐ yàn,shí wén kě yǐ píng。
赑屃或刳鼎,廉栗或劖铭。bì xì huò kū dǐng,lián lì huò chán míng。
不然云母与紫英,否则丹砂和空青。bù rán yún mǔ yǔ zǐ yīng,fǒu zé dān shā hé kōng qīng。
尔材于用百不适,空有千尺高棱层。ěr cái yú yòng bǎi bù shì,kōng yǒu qiān chǐ gāo léng céng。
暴流没马不加减,霜降石出不加增。bào liú méi mǎ bù jiā jiǎn,shuāng jiàng shí chū bù jiā zēng。
火不焦,水不凝。huǒ bù jiāo,shuǐ bù níng。
刻桐扣不鸣,饮羽射不惊。kè tóng kòu bù míng,yǐn yǔ shè bù jīng。
世间至智不能化,而我安敢逃愚名。shì jiān zhì zhì bù néng huà,ér wǒ ān gǎn táo yú míng。
人闻愚恶闻智喜,君谓我愚真知己。rén wén yú è wén zhì xǐ,jūn wèi wǒ yú zhēn zhī jǐ。
筑室招子愿结交,更请柳溪作愚记。zhù shì zhāo zi yuàn jié jiāo,gèng qǐng liǔ xī zuò yú jì。
我笑己愚君更愚,世有两愚适相值。wǒ xiào jǐ yú jūn gèng yú,shì yǒu liǎng yú shì xiāng zhí。
江流东去夕阳西,千古相看只如此。jiāng liú dōng qù xī yáng xī,qiān gǔ xiāng kàn zhǐ rú cǐ。
当年三品不点头,况被旁人鞭得起。dāng nián sān pǐn bù diǎn tóu,kuàng bèi páng rén biān dé qǐ。
何梦桂

何梦桂

淳安人,生卒年均不详,约宋度宗咸淳中前后在世。咸淳元年,(公元一二六五年)进士,为太常博士,历监察御史官,大理寺卿。引疾去,筑室小酉源。元至元中,屡召不起,终于家。梦桂精于易,著有易衍及中庸,致用。 何梦桂的作品>>

猜您喜欢

送沙溪寓居何翔仲四首

何梦桂

自笑衰鸿病起低,更怜落树夜乌啼。zì xiào shuāi hóng bìng qǐ dī,gèng lián luò shù yè wū tí。
月明好认南飞去,剩有高枝可择栖。yuè míng hǎo rèn nán fēi qù,shèng yǒu gāo zhī kě zé qī。

郊行即事

何梦桂

东风马耳拂轻寒,柳眼新青雨未干。dōng fēng mǎ ěr fú qīng hán,liǔ yǎn xīn qīng yǔ wèi gàn。
留客野花遮略彴,狎人溪鸟上阑干。liú kè yě huā zhē lüè zhuó,xiá rén xī niǎo shàng lán gàn。

忆亡马

何梦桂

垂杨古路策东风,忽忆霜蹄失旧踪。chuí yáng gǔ lù cè dōng fēng,hū yì shuāng tí shī jiù zōng。
白发重来鞯?在,尔应行雨去为龙。bái fā zhòng lái jiān dèng zài,ěr yīng xíng yǔ qù wèi lóng。

赠懒然子刘高士二首

何梦桂

翻却丹炉灶息然,青蛇挂壁日高眠。fān què dān lú zào xī rán,qīng shé guà bì rì gāo mián。
玄玄参遍头如雪,始信人间懒是仙。xuán xuán cān biàn tóu rú xuě,shǐ xìn rén jiān lǎn shì xiān。

赠懒然子刘高士二首

何梦桂

一坞闲云懒出关,惭无肤寸雨人寰。yī wù xián yún lǎn chū guān,cán wú fū cùn yǔ rén huán。
君今占断云间卧,却笑游云未得闲。jūn jīn zhàn duàn yún jiān wò,què xiào yóu yún wèi dé xián。

梦中幻成

何梦桂

一片闲云本住山,暂为行雨下人寰。yī piàn xián yún běn zhù shān,zàn wèi xíng yǔ xià rén huán。
白云可是无心物,朝出山来暮又还。bái yún kě shì wú xīn wù,cháo chū shān lái mù yòu hái。

起坐谩成

何梦桂

银河西转静无声,唱彻天鸡夜未明。yín hé xī zhuǎn jìng wú shēng,chàng chè tiān jī yè wèi míng。
万里无云霜月上,坐鞭玄鹤下蓬瀛。wàn lǐ wú yún shuāng yuè shàng,zuò biān xuán hè xià péng yíng。

偶成

何梦桂

心无损物宜平怨,语不妨人贵寡尤。xīn wú sǔn wù yí píng yuàn,yǔ bù fáng rén guì guǎ yóu。
说与时人莫相忌,全家已拟鹿门游。shuō yǔ shí rén mò xiāng jì,quán jiā yǐ nǐ lù mén yóu。

赠星史胡达翁

何梦桂

杜甫拾遗终老去,陈平户牖岂长贫。dù fǔ shí yí zhōng lǎo qù,chén píng hù yǒu qǐ zhǎng pín。
达翁言命未为达,安命方知是达人。dá wēng yán mìng wèi wèi dá,ān mìng fāng zhī shì dá rén。

题骆菊岩诗稿

何梦桂

歃尽秋泉不疗饥,菊边更读菊岩诗。shà jǐn qiū quán bù liáo jī,jú biān gèng dú jú yán shī。
寒英摇落渊明老,尚见遗编说义熙。hán yīng yáo luò yuān míng lǎo,shàng jiàn yí biān shuō yì xī。

吴对山跋

何梦桂

一点灵犀传地理,明如指掌秘通神。yī diǎn líng xī chuán dì lǐ,míng rú zhǐ zhǎng mì tōng shén。
潜斋不作周公梦,闲使人参郭景纯。qián zhāi bù zuò zhōu gōng mèng,xián shǐ rén cān guō jǐng chún。

吴对山跋

何梦桂

电眸只是天机到,龙脉皆如教法寻。diàn móu zhǐ shì tiān jī dào,lóng mài jiē rú jiào fǎ xún。
抔土百年人子孝,知君不负托孤心。póu tǔ bǎi nián rén zi xiào,zhī jūn bù fù tuō gū xīn。

和柯提举寄诗

何梦桂

曾拂三台最上星,赤城云气暖生春。céng fú sān tái zuì shàng xīng,chì chéng yún qì nuǎn shēng chūn。
回头往事邯郸梦,落尽鹈霜白发新。huí tóu wǎng shì hán dān mèng,luò jǐn tí shuāng bái fā xīn。

和柯提举寄诗

何梦桂

倚遍层楼数曙星,鹧鸪声里暗惊春。yǐ biàn céng lóu shù shǔ xīng,zhè gū shēng lǐ àn jīng chūn。
开元耆旧今无几,怕听尊前唱永新。kāi yuán qí jiù jīn wú jǐ,pà tīng zūn qián chàng yǒng xīn。

和柯提举寄诗

何梦桂

亲跨灵槎访渚星,归来云锦照青春。qīn kuà líng chá fǎng zhǔ xīng,guī lái yún jǐn zhào qīng chūn。
湖山夜半生神气,一雨田田采芑新。hú shān yè bàn shēng shén qì,yī yǔ tián tián cǎi qǐ xīn。