古诗词

岁晚怀二弟

姚孝锡

少易成欢老易伤,壮游垂白未还乡。shǎo yì chéng huān lǎo yì shāng,zhuàng yóu chuí bái wèi hái xiāng。
烟尘无复音书到,魂梦犹疲道路长。yān chén wú fù yīn shū dào,hún mèng yóu pí dào lù zhǎng。
爆竹又惊新荐岁,屠苏空忆旧传觞。bào zhú yòu jīng xīn jiàn suì,tú sū kōng yì jiù chuán shāng。
年年此日遥相忆,鸿雁何时续断行。nián nián cǐ rì yáo xiāng yì,hóng yàn hé shí xù duàn xíng。

姚孝锡

宋徐州丰县人,字仲纯,号醉轩。徽宗宣和六年进士。授代州兵曹。金兵侵雁门,州将议以城降,孝锡投床大鼾,略不为意。后脱身移居五台,不仕。善治生,积粟至数万石,遇岁饥,尽出以赈贫乏,多全活。中年后,以家事付诸子,日与宾朋纵吟山水诗酒间。卒年八十三。有《鸡肋集》。 姚孝锡的作品>>

猜您喜欢

溪桥早春

姚孝锡

轻黄未染柳梢匀,连日溪风卷塞尘。qīng huáng wèi rǎn liǔ shāo yún,lián rì xī fēng juǎn sāi chén。
乍暖乍寒花信晚,相呼相应鸟声频。zhà nuǎn zhà hán huā xìn wǎn,xiāng hū xiāng yīng niǎo shēng pín。
少勤漫挟经纶策,老懒空馀病患身。shǎo qín màn xié jīng lún cè,lǎo lǎn kōng yú bìng huàn shēn。
追忆故园桃李树,年年红紫为谁新。zhuī yì gù yuán táo lǐ shù,nián nián hóng zǐ wèi shuí xīn。

村居偶成

姚孝锡

静爱柴门野兴幽,杖藜徐步到岩丘。jìng ài chái mén yě xīng yōu,zhàng lí xú bù dào yán qiū。
深林有兽鸟先噪,废圃无人泉自流。shēn lín yǒu shòu niǎo xiān zào,fèi pǔ wú rén quán zì liú。
土瘠税租随力办,年丰禾黍过时收。tǔ jí shuì zū suí lì bàn,nián fēng hé shǔ guò shí shōu。
客来不虑无供给,白酒黄鸡亦易求。kè lái bù lǜ wú gōng gěi,bái jiǔ huáng jī yì yì qiú。

题佛光寺

姚孝锡

臧谷虽殊竟两亡,倚阑终日念行藏。zāng gǔ suī shū jìng liǎng wáng,yǐ lán zhōng rì niàn xíng cáng。
已忻境寂洗尘虑,更觉心清闻妙香。yǐ xīn jìng jì xǐ chén lǜ,gèng jué xīn qīng wén miào xiāng。
孤鸟带烟来远树,断云收雨下斜阳。gū niǎo dài yān lái yuǎn shù,duàn yún shōu yǔ xià xié yáng。
人间未卜蜗牛舍,远目横秋益自伤。rén jiān wèi bo wō niú shě,yuǎn mù héng qiū yì zì shāng。

次韵公才对菊见怀

姚孝锡

发蓬新感二毛侵,尚阻清尊对菊斟。fā péng xīn gǎn èr máo qīn,shàng zǔ qīng zūn duì jú zhēn。
久拟芝兰同臭味,莫疑鱼鸟自高深。jiǔ nǐ zhī lán tóng chòu wèi,mò yí yú niǎo zì gāo shēn。
食贫岂复甘秦炙,客病空怀奏楚音。shí pín qǐ fù gān qín zhì,kè bìng kōng huái zòu chǔ yīn。
挂席无由上牛斗,漫凭流水送归心。guà xí wú yóu shàng niú dòu,màn píng liú shuǐ sòng guī xīn。

芍药

姚孝锡

绿萼披风瘦,红苞浥露肥。lǜ è pī fēng shòu,hóng bāo yì lù féi。
只愁春梦断,化作彩云飞。zhǐ chóu chūn mèng duàn,huà zuò cǎi yún fēi。

芭蕉

姚孝锡

凤翅摇寒碧,虚庭暑不侵。fèng chì yáo hán bì,xū tíng shǔ bù qīn。
何因有恨事,常抱未舒心。hé yīn yǒu hèn shì,cháng bào wèi shū xīn。

蜀葵

姚孝锡

倾心知向日,布叶解承阴。qīng xīn zhī xiàng rì,bù yè jiě chéng yīn。
空侧黄金盏,谁人与对斟。kōng cè huáng jīn zhǎn,shuí rén yǔ duì zhēn。

花前独酌二绝句

姚孝锡

老将花酒作知音,起就花前酒自斟。lǎo jiāng huā jiǔ zuò zhī yīn,qǐ jiù huā qián jiǔ zì zhēn。
莫便兴来先酩酊,却妨真赏废搜吟。mò biàn xīng lái xiān mǐng dīng,què fáng zhēn shǎng fèi sōu yín。

花前独酌二绝句

姚孝锡

移得名花手自栽,花知不为老人开。yí dé míng huā shǒu zì zāi,huā zhī bù wèi lǎo rén kāi。
兴来谁是尊前客,唯有提壶送酒杯。xīng lái shuí shì zūn qián kè,wéi yǒu tí hú sòng jiǔ bēi。

题柳溪别墅

姚孝锡

雨霁风和不动尘,柳边携酒赏晴春。yǔ jì fēng hé bù dòng chén,liǔ biān xié jiǔ shǎng qíng chūn。
频来溪鸟浑相识,度水穿花不避人。pín lái xī niǎo hún xiāng shí,dù shuǐ chuān huā bù bì rén。

东轩琴示儿子沂

姚孝锡

古人无复见,但有东轩琴。gǔ rén wú fù jiàn,dàn yǒu dōng xuān qín。
一鼓高山操,因窥古人心。yī gǔ gāo shān cāo,yīn kuī gǔ rén xīn。
正声久沈埋,俚耳喧哇淫。zhèng shēng jiǔ shěn mái,lǐ ěr xuān wa yín。
正可自怡悦,不须求赏音。zhèng kě zì yí yuè,bù xū qiú shǎng yīn。

用峰山旧韵二首

姚孝锡

信步西风寺,穷幽未觉赊。xìn bù xī fēng sì,qióng yōu wèi jué shē。
松根缠石瘦,云磴出岩斜。sōng gēn chán shí shòu,yún dèng chū yán xié。
思爽馀三唱,诗成自一家。sī shuǎng yú sān chàng,shī chéng zì yī jiā。
空馀几两屐,不踏渡溪槎。kōng yú jǐ liǎng jī,bù tà dù xī chá。

用峰山旧韵二首

姚孝锡

春水上堤沙,春晴散望赊。chūn shuǐ shàng dī shā,chūn qíng sàn wàng shē。
衰年花近眼,久客梦还家。shuāi nián huā jìn yǎn,jiǔ kè mèng hái jiā。
映日孤鸿没,迎风双燕斜。yìng rì gū hóng méi,yíng fēng shuāng yàn xié。
平生江海意,早晚送浮槎。píng shēng jiāng hǎi yì,zǎo wǎn sòng fú chá。
2812