古诗词

李阳冰篆

徐积

书之有古篆,文之有六经。shū zhī yǒu gǔ zhuàn,wén zhī yǒu liù jīng。
秦汉而下浸以徙,隶学基路生重扃。qín hàn ér xià jìn yǐ xǐ,lì xué jī lù shēng zhòng jiōng。
其闲述者亦世出,牛蹄之水才一泓。qí xián shù zhě yì shì chū,niú tí zhī shuǐ cái yī hóng。
先生之志在复古,胸中直气何森森。xiān shēng zhī zhì zài fù gǔ,xiōng zhōng zhí qì hé sēn sēn。
独乘骐骥追大朴,执缚浮锐攘欃枪。dú chéng qí jì zhuī dà pǔ,zhí fù fú ruì rǎng chán qiāng。
手中一笔千万变,天风号令驱雷霆。shǒu zhōng yī bǐ qiān wàn biàn,tiān fēng hào lìng qū léi tíng。
蛇蟠蠖屈体既具,鹗立虎视势乃成。shé pán huò qū tǐ jì jù,è lì hǔ shì shì nǎi chéng。
刚柔伸屈有常势,天地之道阳与阴。gāng róu shēn qū yǒu cháng shì,tiān dì zhī dào yáng yǔ yīn。
杰然出者其势耸,岳仞五千磨太清。jié rán chū zhě qí shì sǒng,yuè rèn wǔ qiān mó tài qīng。
盘然屈者非一屈,黄河九折来沧溟。pán rán qū zhě fēi yī qū,huáng hé jiǔ zhé lái cāng míng。
庞然一画势自若,老将坚卧中军营。páng rán yī huà shì zì ruò,lǎo jiāng jiān wò zhōng jūn yíng。
至于一点亦有象,地丘人目天之星。zhì yú yī diǎn yì yǒu xiàng,dì qiū rén mù tiān zhī xīng。
先生大体贵淳古,轻轻重重齐权衡。xiān shēng dà tǐ guì chún gǔ,qīng qīng zhòng zhòng qí quán héng。
周家太师负黼扆,高冠大旆朝王庭。zhōu jiā tài shī fù fǔ yǐ,gāo guān dà pèi cháo wáng tíng。
唐虞二帝正揖让,皋夔稷契环两楹。táng yú èr dì zhèng yī ràng,gāo kuí jì qì huán liǎng yíng。
圣人作乐有大本,剔抉淫卫完古音。shèng rén zuò lè yǒu dà běn,tī jué yín wèi wán gǔ yīn。
大匠作室以规矩,悉去臲?除斜撑。dà jiàng zuò shì yǐ guī jǔ,xī qù niè chú xié chēng。
专车骨节世不朽,今乃一纵而一横。zhuān chē gǔ jié shì bù xiǔ,jīn nǎi yī zòng ér yī héng。
巨灵以手遏大难,印入山骨磨不平。jù líng yǐ shǒu è dà nán,yìn rù shān gǔ mó bù píng。
雄恢严毅不可犯,手中常握十万兵。xióng huī yán yì bù kě fàn,shǒu zhōng cháng wò shí wàn bīng。
信乎创字自有说,宜必象形而象声。xìn hū chuàng zì zì yǒu shuō,yí bì xiàng xíng ér xiàng shēng。
天地之大有万象,万象不能遁其情。tiān dì zhī dà yǒu wàn xiàng,wàn xiàng bù néng dùn qí qíng。
呜呼篆法乃如此,大哉刚健纯粹精。wū hū zhuàn fǎ nǎi rú cǐ,dà zāi gāng jiàn chún cuì jīng。
走兽之类为麒麟,飞鸟之类为鹪鹏。zǒu shòu zhī lèi wèi qí lín,fēi niǎo zhī lèi wèi jiāo péng。
蹊径之类为大路,垣墙之类为坚城。qī jìng zhī lèi wèi dà lù,yuán qiáng zhī lèi wèi jiān chéng。
以德论之为圣人,以法论之为朝廷。yǐ dé lùn zhī wèi shèng rén,yǐ fǎ lùn zhī wèi cháo tíng。
傍睨众字乃可笑,太山之重鸿毛轻。bàng nì zhòng zì nǎi kě xiào,tài shān zhī zhòng hóng máo qīng。
亡国之主好逸豫,儿女子辈多骄淫。wáng guó zhī zhǔ hǎo yì yù,ér nǚ zi bèi duō jiāo yín。
圣人之后惟孟子,古篆之后唯阳冰。shèng rén zhī hòu wéi mèng zi,gǔ zhuàn zhī hòu wéi yáng bīng。
金浑玉璞天下宝,嗟乎世俗多聋盲。jīn hún yù pú tiān xià bǎo,jiē hū shì sú duō lóng máng。
欲行古道世辄笑,欲言古学世辄惊。yù xíng gǔ dào shì zhé xiào,yù yán gǔ xué shì zhé jīng。
志之所之在一赋,斗筲之器徒易盈。zhì zhī suǒ zhī zài yī fù,dòu shāo zhī qì tú yì yíng。
雕虫篆刻满天下,不矜实行矜虚名。diāo chóng zhuàn kè mǎn tiān xià,bù jīn shí xíng jīn xū míng。
六经尘土塞高阁,圣人之道成坎坑。liù jīng chén tǔ sāi gāo gé,shèng rén zhī dào chéng kǎn kēng。
况乎古篆固可弃,胡为独好于先生。kuàng hū gǔ zhuàn gù kě qì,hú wèi dú hǎo yú xiān shēng。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

赠张敏叔

徐积

张子生平最多难,未老头毛白一半。zhāng zi shēng píng zuì duō nán,wèi lǎo tóu máo bái yī bàn。
头虽更白诗更清,正作诗时人莫唤。tóu suī gèng bái shī gèng qīng,zhèng zuò shī shí rén mò huàn。
头不肯转身不移,口中声调霜风凄。tóu bù kěn zhuǎn shēn bù yí,kǒu zhōng shēng diào shuāng fēng qī。
太清宫殿月明时,第一莫吹松竹诗。tài qīng gōng diàn yuè míng shí,dì yī mò chuī sōng zhú shī。

送辛朝奉

徐积

几日迟迟辞我去,梦中犹忆南城路。jǐ rì chí chí cí wǒ qù,mèng zhōng yóu yì nán chéng lù。
不知昨夜月明时,泮水宫中来几度。bù zhī zuó yè yuè míng shí,pàn shuǐ gōng zhōng lái jǐ dù。
三月春风正向西,我将心逐春风飞。sān yuè chūn fēng zhèng xiàng xī,wǒ jiāng xīn zhú chūn fēng fēi。
送过高丽亭下路,别遣春风随客衣。sòng guò gāo lì tíng xià lù,bié qiǎn chūn fēng suí kè yī。

送崔主簿赴雅安

徐积

见说西川好山水,此行便是秋风里。jiàn shuō xī chuān hǎo shān shuǐ,cǐ xíng biàn shì qiū fēng lǐ。
洛阳年少本多才,马上一挥吟一纸。luò yáng nián shǎo běn duō cái,mǎ shàng yī huī yín yī zhǐ。
凤凰羽翮非徒尔,上击浮云九千里。fèng huáng yǔ hé fēi tú ěr,shàng jī fú yún jiǔ qiān lǐ。
枳棘须教别鸟栖,自趁春风便飞起。zhǐ jí xū jiào bié niǎo qī,zì chèn chūn fēng biàn fēi qǐ。

送张九掾兼简同事钱明府可与慎叔良蔡彦规同一笑也

徐积

有人独酌南窗酒,春是故人诗是友。yǒu rén dú zhuó nán chuāng jiǔ,chūn shì gù rén shī shì yǒu。
故人消息在江南,为我江头探杨柳。gù rén xiāo xī zài jiāng nán,wèi wǒ jiāng tóu tàn yáng liǔ。
诗人见春双眼明,迎春送春俱有情。shī rén jiàn chūn shuāng yǎn míng,yíng chūn sòng chūn jù yǒu qíng。
何况温温张九掾,可无诗句赠君行。hé kuàng wēn wēn zhāng jiǔ yuàn,kě wú shī jù zèng jūn xíng。

送王潜圣

徐积

公车待报凡几年,萧生罢去心浩然。gōng chē dài bào fán jǐ nián,xiāo shēng bà qù xīn hào rán。
盐渎野中寻旧隐,扬子江头呼渡船。yán dú yě zhōng xún jiù yǐn,yáng zi jiāng tóu hū dù chuán。
太湖波浪湿秋天,洞庭橘柚生红烟。tài hú bō làng shī qiū tiān,dòng tíng jú yòu shēng hóng yān。
马踏新霜吴岭外,猿啼小雪建溪边。mǎ tà xīn shuāng wú lǐng wài,yuán tí xiǎo xuě jiàn xī biān。
关西夫子虽迟暮,行笑行吟正安步。guān xī fū zi suī chí mù,xíng xiào xíng yín zhèng ān bù。
菑川海上牧羊儿,亦说公孙放豚去。zāi chuān hǎi shàng mù yáng ér,yì shuō gōng sūn fàng tún qù。

寄张文潜

徐积

不知今之人,谁识张县尉。bù zhī jīn zhī rén,shuí shí zhāng xiàn wèi。
勿问胸中事,但看面上气。wù wèn xiōng zhōng shì,dàn kàn miàn shàng qì。
所谓人英者,正是斯人辈。suǒ wèi rén yīng zhě,zhèng shì sī rén bèi。
前年南郭中,文酒日夜会。qián nián nán guō zhōng,wén jiǔ rì yè huì。
一从舍我去,忽忽再逾岁。yī cóng shě wǒ qù,hū hū zài yú suì。
今兹岁且尽,为子吟不睡。jīn zī suì qiě jǐn,wèi zi yín bù shuì。
起坐却就枕,伸头出纸被。qǐ zuò què jiù zhěn,shēn tóu chū zhǐ bèi。
约是三四更,老老抱双脚。yuē shì sān sì gèng,lǎo lǎo bào shuāng jiǎo。
此时吟正酣,声调不可却。cǐ shí yín zhèng hān,shēng diào bù kě què。
春风起淮东,须臾到嵩洛。chūn fēng qǐ huái dōng,xū yú dào sōng luò。
往往入子家,但子眠不觉。wǎng wǎng rù zi jiā,dàn zi mián bù jué。
子觉将奈何,声尽情思多。zi jué jiāng nài hé,shēng jǐn qíng sī duō。
上东门外路,洛水生春波。shàng dōng mén wài lù,luò shuǐ shēng chūn bō。
还我大松来,不用寄诗歌。hái wǒ dà sōng lái,bù yòng jì shī gē。

代简呈通理察院

徐积

去年过时花未红,今年过时春未融。qù nián guò shí huā wèi hóng,jīn nián guò shí chūn wèi róng。
春未融时得子来,吟翁面上生春风。chūn wèi róng shí dé zi lái,yín wēng miàn shàng shēng chūn fēng。
吟翁近来成白颔,种种头毛无一半。yín wēng jìn lái chéng bái hàn,zhǒng zhǒng tóu máo wú yī bàn。
唯有胸中气未衰,更得公来激吾懦。wéi yǒu xiōng zhōng qì wèi shuāi,gèng dé gōng lái jī wú nuò。

送诗僧严上人

徐积

日晚孤云飞,故山在何处。rì wǎn gū yún fēi,gù shān zài hé chù。
八月凉秋时,正望江头去。bā yuè liáng qiū shí,zhèng wàng jiāng tóu qù。
定无尘埃气,清风与白露。dìng wú chén āi qì,qīng fēng yǔ bái lù。

送端叔

徐积

端叔上马去,巷口马头转。duān shū shàng mǎ qù,xiàng kǒu mǎ tóu zhuǎn。
我唤端叔时,端叔急回面。wǒ huàn duān shū shí,duān shū jí huí miàn。
记取此时意,莫使落风埃。jì qǔ cǐ shí yì,mò shǐ luò fēng āi。
上东门外水,正望楚州来。shàng dōng mén wài shuǐ,zhèng wàng chǔ zhōu lái。
此水一来不复见,不及黄沙塞头雁。cǐ shuǐ yī lái bù fù jiàn,bù jí huáng shā sāi tóu yàn。

送端叔

徐积

是物可寄情,是物可寄声。shì wù kě jì qíng,shì wù kě jì shēng。
不须使黄犬,延州歧路远。bù xū shǐ huáng quǎn,yán zhōu qí lù yuǎn。
莫怪不登淮上楼,只为淮水不西流。mò guài bù dēng huái shàng lóu,zhǐ wèi huái shuǐ bù xī liú。
直待衔芦雁却回,其时随到天尽头。zhí dài xián lú yàn què huí,qí shí suí dào tiān jǐn tóu。

再送端叔

徐积

关中日落时,但见山相接。guān zhōng rì luò shí,dàn jiàn shān xiāng jiē。
塞上闭城时,但听吹芦叶。sāi shàng bì chéng shí,dàn tīng chuī lú yè。
延州平安火过早,月出山头照孤堡。yán zhōu píng ān huǒ guò zǎo,yuè chū shān tóu zhào gū bǎo。
王家池上醉欲倒,铜钵声中诗已了。wáng jiā chí shàng zuì yù dào,tóng bō shēng zhōng shī yǐ le。
落笔挥成露布草,主人更索平戎表。luò bǐ huī chéng lù bù cǎo,zhǔ rén gèng suǒ píng róng biǎo。
文章意气入杳冥,金船插羽如飞鸟。wén zhāng yì qì rù yǎo míng,jīn chuán chā yǔ rú fēi niǎo。
诸军鼓吹高牙晓,大纛门开扑馀燎。zhū jūn gǔ chuī gāo yá xiǎo,dà dào mén kāi pū yú liáo。
壮士犀衣剑气寒,客身依旧红霞绕。zhuàng shì xī yī jiàn qì hán,kè shēn yī jiù hóng xiá rào。
陆生待寄梅花枝,庾郎莫爱芙蓉好。lù shēng dài jì méi huā zhī,yǔ láng mò ài fú róng hǎo。

呈路倅

徐积

三十年居官,而无一椽屋。sān shí nián jū guān,ér wú yī chuán wū。
随身清风高,所至义行足。suí shēn qīng fēng gāo,suǒ zhì yì xíng zú。
今兹尽室来,何可久船宿。jīn zī jǐn shì lái,hé kě jiǔ chuán sù。
奴僮已暴露,勿使乏饘粥。nú tóng yǐ bào lù,wù shǐ fá zhān zhōu。
也须谋外物,种取柳与菊。yě xū móu wài wù,zhǒng qǔ liǔ yǔ jú。
记取节节高,爱我茅檐竹。jì qǔ jié jié gāo,ài wǒ máo yán zhú。
其时花尽落,手把麦黄绿。qí shí huā jǐn luò,shǒu bǎ mài huáng lǜ。
公酌我须釂,公吟我须续。gōng zhuó wǒ xū jiào,gōng yín wǒ xū xù。
慷慨见怀抱,静介无所欲。kāng kǎi jiàn huái bào,jìng jiè wú suǒ yù。
最是谒祠堂,老泪潸可掬。zuì shì yè cí táng,lǎo lèi shān kě jū。
迩来六七岁,病叟头已秃。ěr lái liù qī suì,bìng sǒu tóu yǐ tū。
万事置浮云,壮气自满腹。wàn shì zhì fú yún,zhuàng qì zì mǎn fù。
感激论忠义,犹爱唐衢哭。gǎn jī lùn zhōng yì,yóu ài táng qú kū。
更思桓野王,把笛吹一曲。gèng sī huán yě wáng,bǎ dí chuī yī qū。

奉呈河中教授

徐积

不息之谓诚,诚所以入德。bù xī zhī wèi chéng,chéng suǒ yǐ rù dé。
无微而弗大,何往不可适。wú wēi ér fú dà,hé wǎng bù kě shì。
惟其能言者,自求其所得。wéi qí néng yán zhě,zì qiú qí suǒ dé。
唯其自得之,久而能弗失。wéi qí zì dé zhī,jiǔ ér néng fú shī。

谢董元达

徐积

鄱阳董元达,七叩樵夫门。pó yáng dǒng yuán dá,qī kòu qiáo fū mén。
新菹乏三韭,浊酒欠一樽。xīn jū fá sān jiǔ,zhuó jiǔ qiàn yī zūn。
名言有馀理,老怀思共论。míng yán yǒu yú lǐ,lǎo huái sī gòng lùn。
今日复一来,刮我两眼昏。jīn rì fù yī lái,guā wǒ liǎng yǎn hūn。

谢石运干仲谋

徐积

奉议清而温,义心无所遗。fèng yì qīng ér wēn,yì xīn wú suǒ yí。
已能顾白须,更与吟清诗。yǐ néng gù bái xū,gèng yǔ yín qīng shī。
更与吟诗清奈何,樵翁一夜为吟哦。gèng yǔ yín shī qīng nài hé,qiáo wēng yī yè wèi yín ó。
吟到四更月出后,床头看月忽成歌。yín dào sì gèng yuè chū hòu,chuáng tóu kàn yuè hū chéng gē。