古诗词

李阳冰篆

徐积

书之有古篆,文之有六经。shū zhī yǒu gǔ zhuàn,wén zhī yǒu liù jīng。
秦汉而下浸以徙,隶学基路生重扃。qín hàn ér xià jìn yǐ xǐ,lì xué jī lù shēng zhòng jiōng。
其闲述者亦世出,牛蹄之水才一泓。qí xián shù zhě yì shì chū,niú tí zhī shuǐ cái yī hóng。
先生之志在复古,胸中直气何森森。xiān shēng zhī zhì zài fù gǔ,xiōng zhōng zhí qì hé sēn sēn。
独乘骐骥追大朴,执缚浮锐攘欃枪。dú chéng qí jì zhuī dà pǔ,zhí fù fú ruì rǎng chán qiāng。
手中一笔千万变,天风号令驱雷霆。shǒu zhōng yī bǐ qiān wàn biàn,tiān fēng hào lìng qū léi tíng。
蛇蟠蠖屈体既具,鹗立虎视势乃成。shé pán huò qū tǐ jì jù,è lì hǔ shì shì nǎi chéng。
刚柔伸屈有常势,天地之道阳与阴。gāng róu shēn qū yǒu cháng shì,tiān dì zhī dào yáng yǔ yīn。
杰然出者其势耸,岳仞五千磨太清。jié rán chū zhě qí shì sǒng,yuè rèn wǔ qiān mó tài qīng。
盘然屈者非一屈,黄河九折来沧溟。pán rán qū zhě fēi yī qū,huáng hé jiǔ zhé lái cāng míng。
庞然一画势自若,老将坚卧中军营。páng rán yī huà shì zì ruò,lǎo jiāng jiān wò zhōng jūn yíng。
至于一点亦有象,地丘人目天之星。zhì yú yī diǎn yì yǒu xiàng,dì qiū rén mù tiān zhī xīng。
先生大体贵淳古,轻轻重重齐权衡。xiān shēng dà tǐ guì chún gǔ,qīng qīng zhòng zhòng qí quán héng。
周家太师负黼扆,高冠大旆朝王庭。zhōu jiā tài shī fù fǔ yǐ,gāo guān dà pèi cháo wáng tíng。
唐虞二帝正揖让,皋夔稷契环两楹。táng yú èr dì zhèng yī ràng,gāo kuí jì qì huán liǎng yíng。
圣人作乐有大本,剔抉淫卫完古音。shèng rén zuò lè yǒu dà běn,tī jué yín wèi wán gǔ yīn。
大匠作室以规矩,悉去臲?除斜撑。dà jiàng zuò shì yǐ guī jǔ,xī qù niè chú xié chēng。
专车骨节世不朽,今乃一纵而一横。zhuān chē gǔ jié shì bù xiǔ,jīn nǎi yī zòng ér yī héng。
巨灵以手遏大难,印入山骨磨不平。jù líng yǐ shǒu è dà nán,yìn rù shān gǔ mó bù píng。
雄恢严毅不可犯,手中常握十万兵。xióng huī yán yì bù kě fàn,shǒu zhōng cháng wò shí wàn bīng。
信乎创字自有说,宜必象形而象声。xìn hū chuàng zì zì yǒu shuō,yí bì xiàng xíng ér xiàng shēng。
天地之大有万象,万象不能遁其情。tiān dì zhī dà yǒu wàn xiàng,wàn xiàng bù néng dùn qí qíng。
呜呼篆法乃如此,大哉刚健纯粹精。wū hū zhuàn fǎ nǎi rú cǐ,dà zāi gāng jiàn chún cuì jīng。
走兽之类为麒麟,飞鸟之类为鹪鹏。zǒu shòu zhī lèi wèi qí lín,fēi niǎo zhī lèi wèi jiāo péng。
蹊径之类为大路,垣墙之类为坚城。qī jìng zhī lèi wèi dà lù,yuán qiáng zhī lèi wèi jiān chéng。
以德论之为圣人,以法论之为朝廷。yǐ dé lùn zhī wèi shèng rén,yǐ fǎ lùn zhī wèi cháo tíng。
傍睨众字乃可笑,太山之重鸿毛轻。bàng nì zhòng zì nǎi kě xiào,tài shān zhī zhòng hóng máo qīng。
亡国之主好逸豫,儿女子辈多骄淫。wáng guó zhī zhǔ hǎo yì yù,ér nǚ zi bèi duō jiāo yín。
圣人之后惟孟子,古篆之后唯阳冰。shèng rén zhī hòu wéi mèng zi,gǔ zhuàn zhī hòu wéi yáng bīng。
金浑玉璞天下宝,嗟乎世俗多聋盲。jīn hún yù pú tiān xià bǎo,jiē hū shì sú duō lóng máng。
欲行古道世辄笑,欲言古学世辄惊。yù xíng gǔ dào shì zhé xiào,yù yán gǔ xué shì zhé jīng。
志之所之在一赋,斗筲之器徒易盈。zhì zhī suǒ zhī zài yī fù,dòu shāo zhī qì tú yì yíng。
雕虫篆刻满天下,不矜实行矜虚名。diāo chóng zhuàn kè mǎn tiān xià,bù jīn shí xíng jīn xū míng。
六经尘土塞高阁,圣人之道成坎坑。liù jīng chén tǔ sāi gāo gé,shèng rén zhī dào chéng kǎn kēng。
况乎古篆固可弃,胡为独好于先生。kuàng hū gǔ zhuàn gù kě qì,hú wèi dú hǎo yú xiān shēng。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

酬传道

徐积

有客从东来,乃是徐方秀。yǒu kè cóng dōng lái,nǎi shì xú fāng xiù。
言行过乎恭,篇章一何富。yán xíng guò hū gōng,piān zhāng yī hé fù。
顾我白发叟,赠以青瑶枝。gù wǒ bái fā sǒu,zèng yǐ qīng yáo zhī。
我将投木桃,桃始开花时。wǒ jiāng tóu mù táo,táo shǐ kāi huā shí。

寄龚豫之

徐积

海角龚支使,平生无所苟。hǎi jiǎo gōng zhī shǐ,píng shēng wú suǒ gǒu。
而今五十六,岂肯变所守。ér jīn wǔ shí liù,qǐ kěn biàn suǒ shǒu。
岂独龚支使,古来无奈何。qǐ dú gōng zhī shǐ,gǔ lái wú nài hé。
达人自知命,世俗徒悲歌。dá rén zì zhī mìng,shì sú tú bēi gē。

谢永城令陈德任举

徐积

县令有馀义,以碣表孤坟。xiàn lìng yǒu yú yì,yǐ jié biǎo gū fén。
昔尝致酒脯,两手披荆榛。xī cháng zhì jiǔ pú,liǎng shǒu pī jīng zhēn。
今乃重加惠,使与群冢辨。jīn nǎi zhòng jiā huì,shǐ yǔ qún zhǒng biàn。
数十百年后,名亦附公传。shù shí bǎi nián hòu,míng yì fù gōng chuán。

寄豫之

徐积

掘地须臾便得泉,主人劲直使之然。jué dì xū yú biàn dé quán,zhǔ rén jìn zhí shǐ zhī rán。
此水埋藏千万年,岂无勃勃气冲天。cǐ shuǐ mái cáng qiān wàn nián,qǐ wú bó bó qì chōng tiān。
主人意气蛰亦久,不知谁是掘泉手。zhǔ rén yì qì zhé yì jiǔ,bù zhī shuí shì jué quán shǒu。
最好盐场作选人,面目心肠无所苟。zuì hǎo yán chǎng zuò xuǎn rén,miàn mù xīn cháng wú suǒ gǒu。

赠郎朝散

徐积

仕宦何须论权贵,司宾且喜属郎倅。shì huàn hé xū lùn quán guì,sī bīn qiě xǐ shǔ láng cuì。
篇章淮上至今传,德性清温善酬对。piān zhāng huái shàng zhì jīn chuán,dé xìng qīng wēn shàn chóu duì。
神仙船过北神来,应思诗老任员外。shén xiān chuán guò běi shén lái,yīng sī shī lǎo rèn yuán wài。
沙河路上且吟诗,犹有黄花伴吟醉。shā hé lù shàng qiě yín shī,yóu yǒu huáng huā bàn yín zuì。

答倪令挑战之句

徐积

南城病客方闭门,西郭檄书俄入手。nán chéng bìng kè fāng bì mén,xī guō xí shū é rù shǒu。
霜涛洗开醉合眼,清风吹起困低首。shuāng tāo xǐ kāi zuì hé yǎn,qīng fēng chuī qǐ kùn dī shǒu。
诗阵须知少敢当,吟魔已遁无何有。shī zhèn xū zhī shǎo gǎn dāng,yín mó yǐ dùn wú hé yǒu。
可笑将军不用机,示以强兵殆非诱。kě xiào jiāng jūn bù yòng jī,shì yǐ qiáng bīng dài fēi yòu。

答俞簿

徐积

诗者为乐章,所以贵声调。shī zhě wèi lè zhāng,suǒ yǐ guì shēng diào。
我虽好之笃,子乃得之妙。wǒ suī hǎo zhī dǔ,zi nǎi dé zhī miào。
子妙既相逢,如何慰病翁。zi miào jì xiāng féng,rú hé wèi bìng wēng。
有时闻数阕,尽日想清风。yǒu shí wén shù què,jǐn rì xiǎng qīng fēng。

送思权随赵守往扬州

徐积

一自移船便恐行,城中两夜梦河汀。yī zì yí chuán biàn kǒng xíng,chéng zhōng liǎng yè mèng hé tīng。
武林夫子在船宿,往往将身梦入城。wǔ lín fū zi zài chuán sù,wǎng wǎng jiāng shēn mèng rù chéng。
夫子恋德虽未休,不过送公到扬州。fū zi liàn dé suī wèi xiū,bù guò sòng gōng dào yáng zhōu。
我遣吟魂无远近,直过潇湘江渡头。wǒ qiǎn yín hún wú yuǎn jìn,zhí guò xiāo xiāng jiāng dù tóu。

谢存中送四花并酒

徐积

有人自折四般花,手中四色成云霞。yǒu rén zì zhé sì bān huā,shǒu zhōng sì sè chéng yún xiá。
瑶瓶贮酒白如沙,呼童急送野人家。yáo píng zhù jiǔ bái rú shā,hū tóng jí sòng yě rén jiā。
一般花是水林檎,白处偷红红不匀。yī bān huā shì shuǐ lín qín,bái chù tōu hóng hóng bù yún。
笑脸易残留恨色,浅妆难就带啼痕。xiào liǎn yì cán liú hèn sè,qiǎn zhuāng nán jiù dài tí hén。
无夫少妇善居寡,以礼自防容不冶。wú fū shǎo fù shàn jū guǎ,yǐ lǐ zì fáng róng bù yě。
君看盈盈闪色桃,酒红睡起未全消。jūn kàn yíng yíng shǎn sè táo,jiǔ hóng shuì qǐ wèi quán xiāo。
意待倾城又倾国,花中偷得两般色。yì dài qīng chéng yòu qīng guó,huā zhōng tōu dé liǎng bān sè。
深色桃花将奈何,猩猩血染春衫罗。shēn sè táo huā jiāng nài hé,xīng xīng xuè rǎn chūn shān luó。
欲成鸾凤吹箫急,借涂铅粉施朱多。yù chéng luán fèng chuī xiāo jí,jiè tú qiān fěn shī zhū duō。
却是梨花白为胜,四色花中容最正。què shì lí huā bái wèi shèng,sì sè huā zhōng róng zuì zhèng。
若与梅花相并时,花叶花柯较粗硬。ruò yǔ méi huā xiāng bìng shí,huā yè huā kē jiào cū yìng。
为花倾出瑶瓶酒,香泉急溜蚍蜉走。wèi huā qīng chū yáo píng jiǔ,xiāng quán jí liū pí fú zǒu。
两手各擎花一枝,深闪桃花将与谁。liǎng shǒu gè qíng huā yī zhī,shēn shǎn táo huā jiāng yǔ shuí。
主人醉起欲骑马,自插乌纱带取归。zhǔ rén zuì qǐ yù qí mǎ,zì chā wū shā dài qǔ guī。

寄蒋大漕

徐积

大使莫忧淮上老,无山可望梅花少。dà shǐ mò yōu huái shàng lǎo,wú shān kě wàng méi huā shǎo。
梅花可种山奈何,日中枕上山更多。méi huā kě zhǒng shān nài hé,rì zhōng zhěn shàng shān gèng duō。
不开两眼行一步,悬崖绝磴青嵯峨。bù kāi liǎng yǎn xíng yī bù,xuán yá jué dèng qīng cuó é。
岂无闲僧坐林下,亦有樵子持斧柯。qǐ wú xián sēng zuò lín xià,yì yǒu qiáo zi chí fǔ kē。
起来恍惚从万里,便买玄猿栽薜萝。qǐ lái huǎng hū cóng wàn lǐ,biàn mǎi xuán yuán zāi bì luó。
人闲流水寓之意,天外白云来者歌。rén xián liú shuǐ yù zhī yì,tiān wài bái yún lái zhě gē。

寄汝弼

徐积

行人过江来,遗我数纸书。xíng rén guò jiāng lái,yí wǒ shù zhǐ shū。
书云困行役,家事仍纷如。shū yún kùn xíng yì,jiā shì réng fēn rú。
真州嫁孤妹,苏州取病弟。zhēn zhōu jià gū mèi,sū zhōu qǔ bìng dì。
方且谋医药,相期未可冀。fāng qiě móu yī yào,xiāng qī wèi kě jì。

古风一篇赠梅使君

徐积

古有贤令尹,为贫民出租。gǔ yǒu xián lìng yǐn,wèi pín mín chū zū。
今亦有贤令,代民偿所逋。jīn yì yǒu xián lìng,dài mín cháng suǒ bū。
何必偿所逋,不忍伤肌肤。hé bì cháng suǒ bū,bù rěn shāng jī fū。
君以古人心,能为古人义。jūn yǐ gǔ rén xīn,néng wèi gǔ rén yì。
我是吟哦翁,亦有古人意。wǒ shì yín ó wēng,yì yǒu gǔ rén yì。
几夜月明中,为君吟古风。jǐ yè yuè míng zhōng,wèi jūn yín gǔ fēng。

寄江子和

徐积

客有江子和,时时慰衰老。kè yǒu jiāng zi hé,shí shí wèi shuāi lǎo。
寄我江黄书,其意不草草。jì wǒ jiāng huáng shū,qí yì bù cǎo cǎo。
恐我有疾病,欲我得寿考。kǒng wǒ yǒu jí bìng,yù wǒ dé shòu kǎo。
古人正如是,但恐今人少。gǔ rén zhèng rú shì,dàn kǒng jīn rén shǎo。

送吕明府

徐积

古人吕明府,而爱南郭吟。gǔ rén lǚ míng fǔ,ér ài nán guō yín。
不嫌我衰朽,知子有良心。bù xián wǒ shuāi xiǔ,zhī zi yǒu liáng xīn。
良心何爱吟笑翁,为我平生怀抱空。liáng xīn hé ài yín xiào wēng,wèi wǒ píng shēng huái bào kōng。
一心常在浮云外,万事付之流水中。yī xīn cháng zài fú yún wài,wàn shì fù zhī liú shuǐ zhōng。

送陈明府

徐积

人而有常德,古人良所贵。rén ér yǒu cháng dé,gǔ rén liáng suǒ guì。
乃有陈明府,其如斯所谓。nǎi yǒu chén míng fǔ,qí rú sī suǒ wèi。
予常察之久,得之辞与气。yǔ cháng chá zhī jiǔ,dé zhī cí yǔ qì。
何以为不忘,比诸大羹味。hé yǐ wèi bù wàng,bǐ zhū dà gēng wèi。