古诗词

虞美人草

舒岳祥

咸阳一火烧天红,重瞳将军帝业空。xián yáng yī huǒ shāo tiān hóng,zhòng tóng jiāng jūn dì yè kōng。
欲据彭城作盟主,汉王随手定关中。yù jù péng chéng zuò méng zhǔ,hàn wáng suí shǒu dìng guān zhōng。
垓下楚歌闻太晚,帐前惊起途已穷。gāi xià chǔ gē wén tài wǎn,zhàng qián jīng qǐ tú yǐ qióng。
当时楚士尽汉归,只有虞兮心不离。dāng shí chǔ shì jǐn hàn guī,zhǐ yǒu yú xī xīn bù lí。
悲歌泣下计何短,项王去后知属谁。bēi gē qì xià jì hé duǎn,xiàng wáng qù hòu zhī shǔ shuí。
世传姬死横中道,怨魄悲魂化青草。shì chuán jī sǐ héng zhōng dào,yuàn pò bēi hún huà qīng cǎo。
年年摇曳舞春风,枝似柳条花似蓼。nián nián yáo yè wǔ chūn fēng,zhī shì liǔ tiáo huā shì liǎo。
罗衣犹自作吴妆,也似美人颜色好。luó yī yóu zì zuò wú zhuāng,yě shì měi rén yán sè hǎo。
有人传曲入丝桐,宛转吴音泣帐中。yǒu rén chuán qū rù sī tóng,wǎn zhuǎn wú yīn qì zhàng zhōng。
试将此曲花前奏,花能起舞腰肢弓。shì jiāng cǐ qū huā qián zòu,huā néng qǐ wǔ yāo zhī gōng。
但疑此事史无书,项王溃去姬何如。dàn yí cǐ shì shǐ wú shū,xiàng wáng kuì qù jī hé rú。
只应歌罢王自走,不为虞兮一回首。zhǐ yīng gē bà wáng zì zǒu,bù wèi yú xī yī huí shǒu。
死耶禽耶两不知,流传想像寄花枝。sǐ yé qín yé liǎng bù zhī,liú chuán xiǎng xiàng jì huā zhī。
人生变化那可料,蜀王曾化为子规。rén shēng biàn huà nà kě liào,shǔ wáng céng huà wèi zi guī。
楚王剽悍骨肉叛,项伯私汉无亲臣。chǔ wáng piāo hàn gǔ ròu pàn,xiàng bó sī hàn wú qīn chén。
范增怒去黥布反,生死相随一妇人。fàn zēng nù qù qíng bù fǎn,shēng sǐ xiāng suí yī fù rén。
吕雉前曾入楚军,项羽还之亦有恩。lǚ zhì qián céng rù chǔ jūn,xiàng yǔ hái zhī yì yǒu ēn。
虞死不怜王土葬,帝王岂为儿女仁。yú sǐ bù lián wáng tǔ zàng,dì wáng qǐ wèi ér nǚ rén。
道人能识此花名,老人为造花枝曲。dào rén néng shí cǐ huā míng,lǎo rén wèi zào huā zhī qū。
我歌此曲花当舞,更使今人泪相续。wǒ gē cǐ qū huā dāng wǔ,gèng shǐ jīn rén lèi xiāng xù。

舒岳祥

舒岳祥,字景薛,一字舜侯,人称阆风先生,浙江宁海人。
幼年聪慧,七岁能作古文,语出惊人。年二十六岁时,以文章谒见荆溪吴子良,子良称其异禀灵识,比之汉贾谊、终军。1256年中进士,授奉化尉。右丞相叶梦鼎曾以文字官荐岳祥入朝,以母丧离去。丧服满,适友人陈蒙总饷金陵,聘岳祥入总幕,与商军国之政,暇则谈文讲道,游览名胜,不烦以案牍之事。后陈蒙以移用军饷被去职,舒岳祥亦离去。军中将领争相挽留,岳祥说:“主我者以罪去,而吾固利独留邪?”辞不就。
咸淳九年(1273),友人谢堂欲荐岳祥入京师订正《通鉴》各家注释,事将成,奏入经筵备作讲读之士。后风景尹曾渊子又荐岳祥为户部酒务,此乃晋列朝士阶梯之职。贾似道时当国,亦闻岳祥之才,但以岳祥尚气简直,不肯对人作软媚之言,不拟即刻任用,欲以盘折抑挫之法驯服岳祥,然后为己所用。岳祥获悉,毅然离京回乡。宋亡后,舒岳祥隐匿乡里执教,为赤城书堂长。与奉化戴表元、鄞县袁桷等交往甚密。晚年潜心于诗文创作,虽战乱频繁,颠沛流离,仍奋笔不辍。诗文与王应麟齐名。 舒岳祥的作品>>

猜您喜欢

芗岩山居孟夏二十绝

舒岳祥

雨云冒山头,晴云出坞口。yǔ yún mào shān tóu,qíng yún chū wù kǒu。
东峰有龙湫,雨我私百亩。dōng fēng yǒu lóng jiǎo,yǔ wǒ sī bǎi mǔ。

秋夜

舒岳祥

院静泉声合,夜深虫语多。yuàn jìng quán shēng hé,yè shēn chóng yǔ duō。
近窗移素榻,攲枕见星河。jìn chuāng yí sù tà,qī zhěn jiàn xīng hé。

除夕

舒岳祥

软暖炉星火,新香甑雪糕。ruǎn nuǎn lú xīng huǒ,xīn xiāng zèng xuě gāo。
老人消一睡,守岁为徒劳。lǎo rén xiāo yī shuì,shǒu suì wèi tú láo。

游永庆寺

舒岳祥

惨澹芜城暮,萧疏野树寒。cǎn dàn wú chéng mù,xiāo shū yě shù hán。
登山不惮远,反恐下山难。dēng shān bù dàn yuǎn,fǎn kǒng xià shān nán。

施元屏面

舒岳祥

高树俯沧江,老屋隐乱石。gāo shù fǔ cāng jiāng,lǎo wū yǐn luàn shí。
水深群鱼集,一网千尺碧。shuǐ shēn qún yú jí,yī wǎng qiān chǐ bì。

施元屏面

舒岳祥

渔翁不食鱼,爱换酒子吃。yú wēng bù shí yú,ài huàn jiǔ zi chī。
临川羡鱼人,似喜网有得。lín chuān xiàn yú rén,shì xǐ wǎng yǒu dé。

题零陵石屏

舒岳祥

大山插洪澜,定是关仝笔。dà shān chā hóng lán,dìng shì guān tóng bǐ。
缣素不能永,壁石写雄逸。jiān sù bù néng yǒng,bì shí xiě xióng yì。

题零陵石屏

舒岳祥

青峰插天隅,淡月如可吸。qīng fēng chā tiān yú,dàn yuè rú kě xī。
江流疑有声,孤舟舞蓑笠。jiāng liú yí yǒu shēng,gū zhōu wǔ suō lì。

题零陵石屏

舒岳祥

大山如大国,小山如小邦。dà shān rú dà guó,xiǎo shān rú xiǎo bāng。
低树无附丽,洪涛恣舂撞。dī shù wú fù lì,hóng tāo zì chōng zhuàng。

题零陵石屏

舒岳祥

大浪所簸摇,青山为俯仰。dà làng suǒ bǒ yáo,qīng shān wèi fǔ yǎng。
云何峰外雪,亦与相下上。yún hé fēng wài xuě,yì yǔ xiāng xià shàng。

九日

舒岳祥

万事一鸱酒,平生几蟹螯。wàn shì yī chī jiǔ,píng shēng jǐ xiè áo。
悲秋仍送远,怀古更登高。bēi qiū réng sòng yuǎn,huái gǔ gèng dēng gāo。

过南渡见石砾之场有感

舒岳祥

几度维舟此倚栏,伤心劫火总摧残。jǐ dù wéi zhōu cǐ yǐ lán,shāng xīn jié huǒ zǒng cuī cán。
拒霜半落无人管,时有流红驻下滩。jù shuāng bàn luò wú rén guǎn,shí yǒu liú hóng zhù xià tān。

初七日

舒岳祥

山间烟雨闭门高,心事难平著酒消。shān jiān yān yǔ bì mén gāo,xīn shì nán píng zhù jiǔ xiāo。
今日萧萧风物好,官窑瓶里插红蕉。jīn rì xiāo xiāo fēng wù hǎo,guān yáo píng lǐ chā hóng jiāo。

秋晚过北渡

舒岳祥

凄凉客路趁长川,荷叶无衣柳不绵。qī liáng kè lù chèn zhǎng chuān,hé yè wú yī liǔ bù mián。
日暮正愁无宿处,乱鸦飞下有人烟。rì mù zhèng chóu wú sù chù,luàn yā fēi xià yǒu rén yān。

铜雀瓦砚

舒岳祥

摩挲岁久马肝死,洗涤尘开鸲眼鲜。mó sā suì jiǔ mǎ gān sǐ,xǐ dí chén kāi qú yǎn xiān。
铜雀何人收废瓦,铭文犹记建安年。tóng què hé rén shōu fèi wǎ,míng wén yóu jì jiàn ān nián。