古诗词

虞美人草

舒岳祥

咸阳一火烧天红,重瞳将军帝业空。xián yáng yī huǒ shāo tiān hóng,zhòng tóng jiāng jūn dì yè kōng。
欲据彭城作盟主,汉王随手定关中。yù jù péng chéng zuò méng zhǔ,hàn wáng suí shǒu dìng guān zhōng。
垓下楚歌闻太晚,帐前惊起途已穷。gāi xià chǔ gē wén tài wǎn,zhàng qián jīng qǐ tú yǐ qióng。
当时楚士尽汉归,只有虞兮心不离。dāng shí chǔ shì jǐn hàn guī,zhǐ yǒu yú xī xīn bù lí。
悲歌泣下计何短,项王去后知属谁。bēi gē qì xià jì hé duǎn,xiàng wáng qù hòu zhī shǔ shuí。
世传姬死横中道,怨魄悲魂化青草。shì chuán jī sǐ héng zhōng dào,yuàn pò bēi hún huà qīng cǎo。
年年摇曳舞春风,枝似柳条花似蓼。nián nián yáo yè wǔ chūn fēng,zhī shì liǔ tiáo huā shì liǎo。
罗衣犹自作吴妆,也似美人颜色好。luó yī yóu zì zuò wú zhuāng,yě shì měi rén yán sè hǎo。
有人传曲入丝桐,宛转吴音泣帐中。yǒu rén chuán qū rù sī tóng,wǎn zhuǎn wú yīn qì zhàng zhōng。
试将此曲花前奏,花能起舞腰肢弓。shì jiāng cǐ qū huā qián zòu,huā néng qǐ wǔ yāo zhī gōng。
但疑此事史无书,项王溃去姬何如。dàn yí cǐ shì shǐ wú shū,xiàng wáng kuì qù jī hé rú。
只应歌罢王自走,不为虞兮一回首。zhǐ yīng gē bà wáng zì zǒu,bù wèi yú xī yī huí shǒu。
死耶禽耶两不知,流传想像寄花枝。sǐ yé qín yé liǎng bù zhī,liú chuán xiǎng xiàng jì huā zhī。
人生变化那可料,蜀王曾化为子规。rén shēng biàn huà nà kě liào,shǔ wáng céng huà wèi zi guī。
楚王剽悍骨肉叛,项伯私汉无亲臣。chǔ wáng piāo hàn gǔ ròu pàn,xiàng bó sī hàn wú qīn chén。
范增怒去黥布反,生死相随一妇人。fàn zēng nù qù qíng bù fǎn,shēng sǐ xiāng suí yī fù rén。
吕雉前曾入楚军,项羽还之亦有恩。lǚ zhì qián céng rù chǔ jūn,xiàng yǔ hái zhī yì yǒu ēn。
虞死不怜王土葬,帝王岂为儿女仁。yú sǐ bù lián wáng tǔ zàng,dì wáng qǐ wèi ér nǚ rén。
道人能识此花名,老人为造花枝曲。dào rén néng shí cǐ huā míng,lǎo rén wèi zào huā zhī qū。
我歌此曲花当舞,更使今人泪相续。wǒ gē cǐ qū huā dāng wǔ,gèng shǐ jīn rén lèi xiāng xù。

舒岳祥

舒岳祥,字景薛,一字舜侯,人称阆风先生,浙江宁海人。
幼年聪慧,七岁能作古文,语出惊人。年二十六岁时,以文章谒见荆溪吴子良,子良称其异禀灵识,比之汉贾谊、终军。1256年中进士,授奉化尉。右丞相叶梦鼎曾以文字官荐岳祥入朝,以母丧离去。丧服满,适友人陈蒙总饷金陵,聘岳祥入总幕,与商军国之政,暇则谈文讲道,游览名胜,不烦以案牍之事。后陈蒙以移用军饷被去职,舒岳祥亦离去。军中将领争相挽留,岳祥说:“主我者以罪去,而吾固利独留邪?”辞不就。
咸淳九年(1273),友人谢堂欲荐岳祥入京师订正《通鉴》各家注释,事将成,奏入经筵备作讲读之士。后风景尹曾渊子又荐岳祥为户部酒务,此乃晋列朝士阶梯之职。贾似道时当国,亦闻岳祥之才,但以岳祥尚气简直,不肯对人作软媚之言,不拟即刻任用,欲以盘折抑挫之法驯服岳祥,然后为己所用。岳祥获悉,毅然离京回乡。宋亡后,舒岳祥隐匿乡里执教,为赤城书堂长。与奉化戴表元、鄞县袁桷等交往甚密。晚年潜心于诗文创作,虽战乱频繁,颠沛流离,仍奋笔不辍。诗文与王应麟齐名。 舒岳祥的作品>>

猜您喜欢

远浦归潮

舒岳祥

远眺沧洲十里强,早潮举网夜鸣榔。yuǎn tiào cāng zhōu shí lǐ qiáng,zǎo cháo jǔ wǎng yè míng láng。
倦游不作吴松客,白发归来乐故乡。juàn yóu bù zuò wú sōng kè,bái fā guī lái lè gù xiāng。

枫树

舒岳祥

屈原庙外千株碧,高帝祠前万叶红。qū yuán miào wài qiān zhū bì,gāo dì cí qián wàn yè hóng。
楚尾吴头风景在,片帆不复更西东。chǔ wěi wú tóu fēng jǐng zài,piàn fān bù fù gèng xī dōng。

十三日夜山斋玩月

舒岳祥

月傍细细水波云,绣撚金描孔翠纹。yuè bàng xì xì shuǐ bō yún,xiù niǎn jīn miáo kǒng cuì wén。
夜半冰轮悬净碧,太空不动扫魔群。yè bàn bīng lún xuán jìng bì,tài kōng bù dòng sǎo mó qún。

十四日夜月色颇佳山寒不出门窗间拥絮坐玩殊胜昨夜之微茫也

舒岳祥

山居寒重户先扃,自向疏窗爱月明。shān jū hán zhòng hù xiān jiōng,zì xiàng shū chuāng ài yuè míng。
欲唤花光来貌取,入檐微见一枝横。yù huàn huā guāng lái mào qǔ,rù yán wēi jiàn yī zhī héng。

十六日夜月色可爱病体怯风攲枕看窗影殊佳

舒岳祥

此夜月明胜月半,可怜衰病自攲眠。cǐ yè yuè míng shèng yuè bàn,kě lián shuāi bìng zì qī mián。
窗前树子如人影,渺渺羁雌叫渚田。chuāng qián shù zi rú rén yǐng,miǎo miǎo jī cí jiào zhǔ tián。

樟树

舒岳祥

樛枝平地虬龙走,高干半空风雨寒。jiū zhī píng dì qiú lóng zǒu,gāo gàn bàn kōng fēng yǔ hán。
春来片片流红叶,谁与题诗放下滩。chūn lái piàn piàn liú hóng yè,shuí yǔ tí shī fàng xià tān。

遣兴三绝

舒岳祥

小小茅斋傍茂林,朝朝暮暮有鸣禽。xiǎo xiǎo máo zhāi bàng mào lín,cháo cháo mù mù yǒu míng qín。
道人心事无憎爱,终夜闻枭也好音。dào rén xīn shì wú zēng ài,zhōng yè wén xiāo yě hǎo yīn。

遣兴三绝

舒岳祥

读书未尽老骎骎,更把残编往复寻。dú shū wèi jǐn lǎo qīn qīn,gèng bǎ cán biān wǎng fù xún。
六籍精微心已耗,只将韩杜了光阴。liù jí jīng wēi xīn yǐ hào,zhǐ jiāng hán dù le guāng yīn。

遣兴三绝

舒岳祥

老怀忽忽如中酒,短发萧萧不受簪。lǎo huái hū hū rú zhōng jiǔ,duǎn fā xiāo xiāo bù shòu zān。
四壁应闻长叹息,何人知我此时心。sì bì yīng wén zhǎng tàn xī,hé rén zhī wǒ cǐ shí xīn。

晚出

舒岳祥

数树远烟藏枣栗,半村疏雨下牛羊。shù shù yuǎn yān cáng zǎo lì,bàn cūn shū yǔ xià niú yáng。
诗人过眼助成句,吟罢不知归路长。shī rén guò yǎn zhù chéng jù,yín bà bù zhī guī lù zhǎng。

老儒不用忧歌

舒岳祥

衡石程书括户口,头会箕敛生干戈。héng shí chéng shū kuò hù kǒu,tóu huì jī liǎn shēng gàn gē。
老儒不用忧此事,苋羹麦饭醉且歌。lǎo rú bù yòng yōu cǐ shì,xiàn gēng mài fàn zuì qiě gē。

和用之题剡雪

舒岳祥

鲈鱼未上夜潮回,吹笛蓬窗古岸隈。lú yú wèi shàng yè cháo huí,chuī dí péng chuāng gǔ àn wēi。
谁遣戴公山上住,两回牵帅子猷来。shuí qiǎn dài gōng shān shàng zhù,liǎng huí qiān shuài zi yóu lái。

和用之题剡雪

舒岳祥

两岸青山一水流,蓑衣不著雪为裘。liǎng àn qīng shān yī shuǐ liú,suō yī bù zhù xuě wèi qiú。
安道只应深树里,青山不见便回舟。ān dào zhǐ yīng shēn shù lǐ,qīng shān bù jiàn biàn huí zhōu。

梦觉见雪

舒岳祥

青山白发最宜看,点缀斓斑着意难。qīng shān bái fā zuì yí kàn,diǎn zhuì lán bān zhe yì nán。
巧付小园浑未了,东风急处又吹残。qiǎo fù xiǎo yuán hún wèi le,dōng fēng jí chù yòu chuī cán。

晨起嚼雪老齿生冰亦一快事

舒岳祥

布衾温燠似春晴,睡足窗前一鸟鸣。bù qīn wēn yù shì chūn qíng,shuì zú chuāng qián yī niǎo míng。
起挽梅梢拈雪嚼,五行谁带许多清。qǐ wǎn méi shāo niān xuě jué,wǔ xíng shuí dài xǔ duō qīng。