古诗词

憎蚋

方岳

火云烧空无处避,深入山林屏幽翳。huǒ yún shāo kōng wú chù bì,shēn rù shān lín píng yōu yì。
松声竹影差可人,高枕石头眠薜荔。sōng shēng zhú yǐng chà kě rén,gāo zhěn shí tóu mián bì lì。
蒙松欲堕无何乡,奇痒爬搔纷芰制。méng sōng yù duò wú hé xiāng,qí yǎng pá sāo fēn jì zhì。
??黑子著两股,劣视焦螟何琐细。hōng hōng hēi zi zhù liǎng gǔ,liè shì jiāo míng hé suǒ xì。
苍头在旁具言状,谓特可憎是为蚋。cāng tóu zài páng jù yán zhuàng,wèi tè kě zēng shì wèi ruì。
昼飞夜息繁有徒,胚胎郁蒸育芜蘙。zhòu fēi yè xī fán yǒu tú,pēi tāi yù zhēng yù wú yì。
使彼为虺蛇之螫,则已焚于伯益之熭。shǐ bǐ wèi huī shé zhī shì,zé yǐ fén yú bó yì zhī wèi。
惟其一蚊之睫有馀栖,九牛之毛不足计。wéi qí yī wén zhī jié yǒu yú qī,jiǔ niú zhī máo bù zú jì。
故虽离朱莫睹其翼而善飞,䚦俞弗闻其声而工噬。gù suī lí zhū mò dǔ qí yì ér shàn fēi,zhì yú fú wén qí shēng ér gōng shì。
盖天地万生,其么么微眇未有尔若者。gài tiān dì wàn shēng,qí me me wēi miǎo wèi yǒu ěr ruò zhě。
而小则抓麻姑之爪,甚或疥疡医之齐。ér xiǎo zé zhuā má gū zhī zhǎo,shén huò jiè yáng yī zhī qí。
岂非族虽微而猥多,形易潜而叵测。qǐ fēi zú suī wēi ér wěi duō,xíng yì qián ér pǒ cè。
吁嗟先生归休乎,物固有时姑小憩。xū jiē xiān shēng guī xiū hū,wù gù yǒu shí gū xiǎo qì。
蚊蠛蠓,满乾坤,可奈渠何苦攘袂。wén miè měng,mǎn qián kūn,kě nài qú hé kǔ rǎng mèi。
一叶秋,群动闭,蚋何之兮岂其殪。yī yè qiū,qún dòng bì,ruì hé zhī xī qǐ qí yì。
先生于时,融融泄泄。xiān shēng yú shí,róng róng xiè xiè。
半枕风清,千山月霁。bàn zhěn fēng qīng,qiān shān yuè jì。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

独立

方岳

从来人说天难做,才怨春阴又怨晴。cóng lái rén shuō tiān nán zuò,cái yuàn chūn yīn yòu yuàn qíng。
昨夜雷驱三尺水,更愁桥断不通行。zuó yè léi qū sān chǐ shuǐ,gèng chóu qiáo duàn bù tōng xíng。

赠谈命者赵生自号千两金

方岳

人间万事一杯酒,之子五行千两金。rén jiān wàn shì yī bēi jiǔ,zhī zi wǔ xíng qiān liǎng jīn。
听我自穷诗自老,半江明月苇花深。tīng wǒ zì qióng shī zì lǎo,bàn jiāng míng yuè wěi huā shēn。

至日

方岳

至日观书不几行,梅梢横影月昏黄。zhì rì guān shū bù jǐ xíng,méi shāo héng yǐng yuè hūn huáng。
汉家红影无人见,未必曾添一线长。hàn jiā hóng yǐng wú rén jiàn,wèi bì céng tiān yī xiàn zhǎng。

梅花十绝

方岳

尽道春风有等差,从前谩语待诗家。jǐn dào chūn fēng yǒu děng chà,cóng qián mán yǔ dài shī jiā。
今年雪屋亲曾见,的当南枝先着花。jīn nián xuě wū qīn céng jiàn,de dāng nán zhī xiān zhe huā。

梅花十绝

方岳

日日寻梅未肯春,几番和月倚吟身。rì rì xún méi wèi kěn chūn,jǐ fān hé yuè yǐ yín shēn。
一枝斜入丛篁里,人不见渠渠见人。yī zhī xié rù cóng huáng lǐ,rén bù jiàn qú qú jiàn rén。

梅花十绝

方岳

自有诗来几许诗,玉堂吹彻又茅茨。zì yǒu shī lái jǐ xǔ shī,yù táng chuī chè yòu máo cí。
阿谁不爱梅花句,未省梅花爱阿谁。ā shuí bù ài méi huā jù,wèi shěng méi huā ài ā shuí。

梅花十绝

方岳

是处溪桥浅带流,山中别有一深幽。shì chù xī qiáo qiǎn dài liú,shān zhōng bié yǒu yī shēn yōu。
规模略比林君复,开上风烟顶?头。guī mó lüè bǐ lín jūn fù,kāi shàng fēng yān dǐng nǐng tóu。

梅花十绝

方岳

自插斜枝垫角巾,诗狂又有老精神。zì chā xié zhī diàn jiǎo jīn,shī kuáng yòu yǒu lǎo jīng shén。
黄昏酒醒欲归去,月出山来唤住人。huáng hūn jiǔ xǐng yù guī qù,yuè chū shān lái huàn zhù rén。

梅花十绝

方岳

老树生苔冻欲枯,山村雪意晚模糊。lǎo shù shēng tái dòng yù kū,shān cūn xuě yì wǎn mó hú。
一梢横打竹边过,造化工成水墨图。yī shāo héng dǎ zhú biān guò,zào huà gōng chéng shuǐ mò tú。

梅花十绝

方岳

逋仙解道影南斜,二百年来蔑以加。bū xiān jiě dào yǐng nán xié,èr bǎi nián lái miè yǐ jiā。
别有脱胎诗一句,自从梅后更无花。bié yǒu tuō tāi shī yī jù,zì cóng méi hòu gèng wú huā。

梅花十绝

方岳

三分香有七分清,月冷霜寒太瘦生。sān fēn xiāng yǒu qī fēn qīng,yuè lěng shuāng hán tài shòu shēng。
山泽之儒君识否,乐天姓氏谪仙名。shān zé zhī rú jūn shí fǒu,lè tiān xìng shì zhé xiān míng。

梅花十绝

方岳

有梅无雪不精神,有雪无诗俗了人。yǒu méi wú xuě bù jīng shén,yǒu xuě wú shī sú le rén。
薄暮诗成天又雪,与梅并作十分春。báo mù shī chéng tiān yòu xuě,yǔ méi bìng zuò shí fēn chūn。

梅花十绝

方岳

竹缘货殖比封君,松爱微官不避秦。zhú yuán huò zhí bǐ fēng jūn,sōng ài wēi guān bù bì qín。
至竟羞与哙等伍,岁寒谁障庾公尘。zhì jìng xiū yǔ kuài děng wǔ,suì hán shuí zhàng yǔ gōng chén。

即事

方岳

野径孤横雪外枝,岁寒了不受春知。yě jìng gū héng xuě wài zhī,suì hán le bù shòu chūn zhī。
世间所谓奇男子,除却梅花更是谁。shì jiān suǒ wèi qí nán zi,chú què méi huā gèng shì shuí。

即事

方岳

荒烟疏树野人家,竹外寻诗一径斜。huāng yān shū shù yě rén jiā,zhú wài xún shī yī jìng xié。
山鸟亦知人意思,忽翻残雪啄梅花。shān niǎo yì zhī rén yì sī,hū fān cán xuě zhuó méi huā。