古诗词

西江月

宋自逊

何敢笑人干禄,自知无分弹冠。hé gǎn xiào rén gàn lù,zì zhī wú fēn dàn guān。
只将贫贱博清闲。zhǐ jiāng pín jiàn bó qīng xián。
留取书遮老眼。liú qǔ shū zhē lǎo yǎn。
世上风波任险,门前路径须宽。shì shàng fēng bō rèn xiǎn,mén qián lù jìng xū kuān。
心无妄想梦魂安。xīn wú wàng xiǎng mèng hún ān。
万事鹤长凫短。wàn shì hè zhǎng fú duǎn。

宋自逊

[约公元一二oo年前后在世]字谦父,号壶山,南昌人。生卒年均不详,约宋宁宗庆元末前后在世。文笔高绝,当代名流皆敬爱之。与戴复古尤有交谊。他的词集名渔樵笛谱,《花庵词选》行于世。 宋自逊的作品>>

猜您喜欢

山家

宋自逊

一片青山水四围,家家有竹护柴扉。yī piàn qīng shān shuǐ sì wéi,jiā jiā yǒu zhú hù chái fēi。
养成猿鹤通人语,放去牛羊识路归。yǎng chéng yuán hè tōng rén yǔ,fàng qù niú yáng shí lù guī。
紫蕨甘肥轻鼎味,绿蓑安稳胜朝衣。zǐ jué gān féi qīng dǐng wèi,lǜ suō ān wěn shèng cháo yī。
浮云遮断人间事,浪说桃源今世稀。fú yún zhē duàn rén jiān shì,làng shuō táo yuán jīn shì xī。

寿铁石翁

宋自逊

梅传春信伴持觥,寿数新年满六庚。méi chuán chūn xìn bàn chí gōng,shòu shù xīn nián mǎn liù gēng。
长与白云分屋住,闲骑黄犊趁山行。zhǎng yǔ bái yún fēn wū zhù,xián qí huáng dú chèn shān xíng。
不因问药深深隐,除却能诗事事生。bù yīn wèn yào shēn shēn yǐn,chú què néng shī shì shì shēng。
看到阿咸俱白发,百年门户共支撑。kàn dào ā xián jù bái fā,bǎi nián mén hù gòng zhī chēng。

宋自逊

采花莫掣叶,掣叶伤莲根。cǎi huā mò chè yè,chè yè shāng lián gēn。
食子莫弃心,味苦生意存。shí zi mò qì xīn,wèi kǔ shēng yì cún。

宋自逊

苦无根蒂逐波流,风约才稀雨复稠。kǔ wú gēn dì zhú bō liú,fēng yuē cái xī yǔ fù chóu。
旧说杨花能变此,是他种子亦轻浮。jiù shuō yáng huā néng biàn cǐ,shì tā zhǒng zi yì qīng fú。

五月菊

宋自逊

东篱千古属重阳,此本偏宜夏日长。dōng lí qiān gǔ shǔ zhòng yáng,cǐ běn piān yí xià rì zhǎng。
会得渊明高卧意,故来同占北窗凉。huì dé yuān míng gāo wò yì,gù lái tóng zhàn běi chuāng liáng。

种柳

宋自逊

短研深煨倒插宜,明年便有绿垂垂。duǎn yán shēn wēi dào chā yí,míng nián biàn yǒu lǜ chuí chuí。
只因造化大容易,不见岁寒冰雪时。zhǐ yīn zào huà dà róng yì,bù jiàn suì hán bīng xuě shí。

夜雪

宋自逊

雪眼羞明夜转飞,梅花未觉竹先知。xuě yǎn xiū míng yè zhuǎn fēi,méi huā wèi jué zhú xiān zhī。
一炉柴火三杯酒,谁记山阴有戴逵。yī lú chái huǒ sān bēi jiǔ,shuí jì shān yīn yǒu dài kuí。

宋自逊

朋比趋炎态度轻,御人口给屡憎人。péng bǐ qū yán tài dù qīng,yù rén kǒu gěi lǚ zēng rén。
虽然暗里能钻刺,贪不知几竟杀身。suī rán àn lǐ néng zuān cì,tān bù zhī jǐ jìng shā shēn。

和曾子实题画笺韵

宋自逊

鹭引归船犬吠篱,片时风景万千诗。lù yǐn guī chuán quǎn fèi lí,piàn shí fēng jǐng wàn qiān shī。
向来柳下曾沽酒,不似如今看画时。xiàng lái liǔ xià céng gū jiǔ,bù shì rú jīn kàn huà shí。

店翁送花

宋自逊

店翁排日送春花,老去情怀感物华。diàn wēng pái rì sòng chūn huā,lǎo qù qíng huái gǎn wù huá。
翁欲殷勤留客住,客因花恼转思家。wēng yù yīn qín liú kè zhù,kè yīn huā nǎo zhuǎn sī jiā。

买马

宋自逊

世求骏马事驱驰,我买人间钝马骑。shì qiú jùn mǎ shì qū chí,wǒ mǎi rén jiān dùn mǎ qí。
不是爱他行路稳,好山多处要寻诗。bù shì ài tā xíng lù wěn,hǎo shān duō chù yào xún shī。

书报先生壁

宋自逊

一盏清灯到夜深,掩书趺坐学禅心。yī zhǎn qīng dēng dào yè shēn,yǎn shū fū zuò xué chán xīn。
山猿白日无踪迹,夜夜来啼松树林。shān yuán bái rì wú zōng jì,yè yè lái tí sōng shù lín。

照镜辞

宋自逊

匣中青镜秋月明,妍嗤毫发无遁形。xiá zhōng qīng jìng qiū yuè míng,yán chī háo fā wú dùn xíng。
人心不同有如面,青铜照面不照心。rén xīn bù tóng yǒu rú miàn,qīng tóng zhào miàn bù zhào xīn。
人心本灵本虚静,谁实昏之私欲胜。rén xīn běn líng běn xū jìng,shuí shí hūn zhī sī yù shèng。
匣取青铜且勿开,自照心中大圆镜。xiá qǔ qīng tóng qiě wù kāi,zì zhào xīn zhōng dà yuán jìng。

看人取木绵

宋自逊

绿杨有花飞作絮,黄芦有花亦为絮。lǜ yáng yǒu huā fēi zuò xù,huáng lú yǒu huā yì wèi xù。
此絮天寒不可衣,但解随风乱飞舞。cǐ xù tiān hán bù kě yī,dàn jiě suí fēng luàn fēi wǔ。
木绵蒙茸入机杼,妙胜春蚕茧中缕。mù mián méng rōng rù jī zhù,miào shèng chūn cán jiǎn zhōng lǚ。
均为世上一草木,有用无用乃如许。jūn wèi shì shàng yī cǎo mù,yǒu yòng wú yòng nǎi rú xǔ。
木绵有用称者稀,杨花芦花千古传声诗。mù mián yǒu yòng chēng zhě xī,yáng huā lú huā qiān gǔ chuán shēng shī。

乌鹊引

宋自逊

彼乌鹊兮,无异众禽之鸣。bǐ wū què xī,wú yì zhòng qín zhī míng。
吉凶在人兮,彼鸣何心。jí xiōng zài rén xī,bǐ míng hé xīn。
吁嗟人兮,万物之灵。xū jiē rén xī,wàn wù zhī líng。
不能自信兮,占吉凶于二禽。bù néng zì xìn xī,zhàn jí xiōng yú èr qín。
32123