古诗词

送知县苏秘丞移英州

李觏

大邑曰南城,唯君治道行。dà yì yuē nán chéng,wéi jūn zhì dào xíng。
何曾设钩距,到底是聪明。hé céng shè gōu jù,dào dǐ shì cōng míng。
鼎在神奸伏,鹰来鸟雀惊。dǐng zài shén jiān fú,yīng lái niǎo què jīng。
诈穷多自笑,刑重亦知平。zhà qióng duō zì xiào,xíng zhòng yì zhī píng。
府史如廉士,农桑学颂声。fǔ shǐ rú lián shì,nóng sāng xué sòng shēng。
在官嗟不久,丕绩已垂成。zài guān jiē bù jiǔ,pī jì yǐ chuí chéng。
岭路当过庾,州图喜得英。lǐng lù dāng guò yǔ,zhōu tú xǐ dé yīng。
远人天与幸,弊俗日将清。yuǎn rén tiān yǔ xìng,bì sú rì jiāng qīng。
游刃非无地,抟风别有程。yóu rèn fēi wú dì,tuán fēng bié yǒu chéng。
上心应寤寐,彝器待书名。shàng xīn yīng wù mèi,yí qì dài shū míng。
李觏

李觏

李觏(1009—1059),字泰伯,号盱江先生,是我国北宋时期一位重要的哲学家、思想家、教育家、改革家,他生当北宋中期“积贫积弱”之世,虽出身寒微,但能刻苦自励、奋发向学、勤于著述,以求康国济民。他俊辩能文,举茂才异等不中,讲学自给,来学者常数十百人。李觏博学通识,尤长于礼。他不拘泥于汉、唐诸儒的旧说,敢于抒发己见,推理经义,成为 “一时儒宗”。今存《直讲李先生文集》三十七卷,有《外集》三卷附后。为纪念李觏,资溪县建有泰伯公园,塑有李觏雕像,李觏纪念馆正在建设之中。 李觏的作品>>

猜您喜欢

乡思

李觏

人言落日是天涯,望极天涯不见家。rén yán luò rì shì tiān yá,wàng jí tiān yá bù jiàn jiā。
已恨碧山相阻隔,碧山还被暮云遮。yǐ hèn bì shān xiāng zǔ gé,bì shān hái bèi mù yún zhē。

少年

李觏

新翻曲调恐人传,不许高声唱玳筵。xīn fān qū diào kǒng rén chuán,bù xǔ gāo shēng chàng dài yán。
金兽也嫌春态浅,向风喷作绿杨烟。jīn shòu yě xián chūn tài qiǎn,xiàng fēng pēn zuò lǜ yáng yān。

自勉

李觏

月欲东生日又西,莫随儿女醉明时。yuè yù dōng shēng rì yòu xī,mò suí ér nǚ zuì míng shí。
黄泉一向埋愚鬼,不与人间史笔知。huáng quán yī xiàng mái yú guǐ,bù yǔ rén jiān shǐ bǐ zhī。

戏题玉台集

李觏

江右君臣笔力雄,一言宫体便移风。jiāng yòu jūn chén bǐ lì xióng,yī yán gōng tǐ biàn yí fēng。
始知姬旦无才思,只把豳诗咏女功。shǐ zhī jī dàn wú cái sī,zhǐ bǎ bīn shī yǒng nǚ gōng。

读皮袭美病中书事诗有可怜真宰意偏解困吾曹之句偶代答之

李觏

刺虎屠龙古有名,事于难处迭相矜。cì hǔ tú lóng gǔ yǒu míng,shì yú nán chù dié xiāng jīn。
要知真宰争功意,困得英雄始是能。yào zhī zhēn zǎi zhēng gōng yì,kùn dé yīng xióng shǐ shì néng。

和慎使君出城见梅花

李觏

化工呈巧异寻常,镂月裁云费刃芒。huà gōng chéng qiǎo yì xún cháng,lòu yuè cái yún fèi rèn máng。
莫怪使君曾立马,染衣浑似有天香。mò guài shǐ jūn céng lì mǎ,rǎn yī hún shì yǒu tiān xiāng。

雪中赠柳枝

李觏

暖气来时柳眼新,一场冰雪更愁人。nuǎn qì lái shí liǔ yǎn xīn,yī chǎng bīng xuě gèng chóu rén。
要知真宰无诚信,取次东风未是春。yào zhī zhēn zǎi wú chéng xìn,qǔ cì dōng fēng wèi shì chūn。

雪中见梅花二首

李觏

品物由来貌取难,共言花卉易凋残。pǐn wù yóu lái mào qǔ nán,gòng yán huā huì yì diāo cán。
宁知姑射冰肌侣,也学松筠耐岁寒。níng zhī gū shè bīng jī lǚ,yě xué sōng yún nài suì hán。

雪中见梅花二首

李觏

数枝斜出短墙阴,密雪无端苦见侵。shù zhī xié chū duǎn qiáng yīn,mì xuě wú duān kǔ jiàn qīn。
天意似怜群木妒,尽教枯朽作瑶林。tiān yì shì lián qún mù dù,jǐn jiào kū xiǔ zuò yáo lín。

柳枝答

李觏

春早寒馀岂足哀,平生多难愧非材。chūn zǎo hán yú qǐ zú āi,píng shēng duō nán kuì fēi cái。
去年二月都城里,曾共花房带雪来。qù nián èr yuè dōu chéng lǐ,céng gòng huā fáng dài xuě lái。

和天庆观瑞香花

李觏

闻说仙花玉染红,别留春色在壶中。wén shuō xiān huā yù rǎn hóng,bié liú chūn sè zài hú zhōng。
瑶台若见飞琼面,不与人间梦寐同。yáo tái ruò jiàn fēi qióng miàn,bù yǔ rén jiān mèng mèi tóng。

乌鹊

李觏

乌鹊翩翩竞羽毛,南飞无树过良宵。wū què piān piān jìng yǔ máo,nán fēi wú shù guò liáng xiāo。
就中管得他人事,只与天孙倩作桥。jiù zhōng guǎn dé tā rén shì,zhǐ yǔ tiān sūn qiàn zuò qiáo。

遣兴

李觏

境入东南处处清,不因辞客不传名。jìng rù dōng nán chù chù qīng,bù yīn cí kè bù chuán míng。
屈平岂要江山助,却是江山遇屈平。qū píng qǐ yào jiāng shān zhù,què shì jiāng shān yù qū píng。

咏桃

李觏

方朔相逢阿母家,别来几度换年华。fāng shuò xiāng féng ā mǔ jiā,bié lái jǐ dù huàn nián huá。
春风合是教伊笑,开尽无名草木花。chūn fēng hé shì jiào yī xiào,kāi jǐn wú míng cǎo mù huā。

送僧游庐山

李觏

行非为客住非家,此去庐山况不遐。xíng fēi wèi kè zhù fēi jiā,cǐ qù lú shān kuàng bù xiá。
要见南朝旧人物,池中唯有白莲花。yào jiàn nán cháo jiù rén wù,chí zhōng wéi yǒu bái lián huā。