古诗词

出历坪铺

吴颐

从来年少怯春寒,老大那堪行路难。cóng lái nián shǎo qiè chūn hán,lǎo dà nà kān xíng lù nán。
已去邮亭重下马,少须朝日暖征鞍。yǐ qù yóu tíng zhòng xià mǎ,shǎo xū cháo rì nuǎn zhēng ān。

吴颐

吴颐(一作赜),字显道,号金溪(《自号录》),抚州金溪(今属江西)人。王安石妻弟(《续资治通鉴长编》卷三六九),一说妻兄(《王荆公诗笺注》卷二二《怀吴显道》题下注)。早从欧阳修游。太学生陈于等上疏,言其学成行尊,愿得为国子师。安石以亲嫌,寝其书不报。神宗元丰中从安石于金陵,遂知名江左,学生常数百人。曾官详定一书司敕令所删定官。哲宗绍圣间摄山阴县事(《摛文堂集》卷一二《送吴显道序》)。元符间为旌德县主簿(《明内阁藏书目录》卷三)。卒赠通直郎。有《金溪先生文集》二十卷(《千顷堂书目》卷二九),已佚。事见《鸿庆居士集》卷三四《吴公墓志铭》。今录诗十六首。 吴颐的作品>>

猜您喜欢

效孟浩然体寄呈邦宪明府

吴颐

缪致栖鸾叹,频烦荐鹗书。móu zhì qī luán tàn,pín fán jiàn è shū。
未能抛斗米,岂不爱吾庐。wèi néng pāo dòu mǐ,qǐ bù ài wú lú。
与世多乖迕,论才信阔疏。yǔ shì duō guāi wù,lùn cái xìn kuò shū。
故人应笑我,早晚遂归欤。gù rén yīng xiào wǒ,zǎo wǎn suì guī yú。

过赤石湖有感寄献荆公

吴颐

重湖远映日无光,两桨行舟类堵墙。zhòng hú yuǎn yìng rì wú guāng,liǎng jiǎng xíng zhōu lèi dǔ qiáng。
向此柂工犹恐惧,更堪风驭出苍惶。xiàng cǐ yí gōng yóu kǒng jù,gèng kān fēng yù chū cāng huáng。
虽知行止悬于命,长离忧虞亦可伤。suī zhī xíng zhǐ xuán yú mìng,zhǎng lí yōu yú yì kě shāng。
白首何时裕儋石,从容丈室问空王。bái shǒu hé shí yù dān shí,cóng róng zhàng shì wèn kōng wáng。

酥花韵

吴颐

玉指纤纤出后房,似矜随意得奇芳。yù zhǐ xiān xiān chū hòu fáng,shì jīn suí yì dé qí fāng。
只愁暖律争先落,赖有凝脂可旋妆。zhǐ chóu nuǎn lǜ zhēng xiān luò,lài yǒu níng zhī kě xuán zhuāng。
近比含饴知有味,不须嚼蕊自闻香。jìn bǐ hán yí zhī yǒu wèi,bù xū jué ruǐ zì wén xiāng。
未应力欲争春巧,喜士深心庶可将。wèi yīng lì yù zhēng chūn qiǎo,xǐ shì shēn xīn shù kě jiāng。

次邦宪宣德红梅诗韵

吴颐

攀条弄蕊苎罗人,半亸金翘笑整巾。pān tiáo nòng ruǐ zhù luó rén,bàn duǒ jīn qiào xiào zhěng jīn。
惯见冰肌斜映月,似惊酒面暗生春。guàn jiàn bīng jī xié yìng yuè,shì jīng jiǔ miàn àn shēng chūn。
诗翁思苦饶先醉,画史愁多恐失真。shī wēng sī kǔ ráo xiān zuì,huà shǐ chóu duō kǒng shī zhēn。
寄语东风为披拂,莫教容易惹芳尘。jì yǔ dōng fēng wèi pī fú,mò jiào róng yì rě fāng chén。

次邦宪宣德红梅诗韵

吴颐

年来恼乱探花人,裂尽陶公漉酒巾。nián lái nǎo luàn tàn huā rén,liè jǐn táo gōng lù jiǔ jīn。
傅粉早工欺白雪,施朱更欲媚阳春。fù fěn zǎo gōng qī bái xuě,shī zhū gèng yù mèi yáng chūn。
衣冠未怪多侪俗,花木无情亦丧真。yī guān wèi guài duō chái sú,huā mù wú qíng yì sàng zhēn。
他日和羹何所赖,纷纷行见满前尘。tā rì hé gēng hé suǒ lài,fēn fēn xíng jiàn mǎn qián chén。

次邦宪宣德红梅诗韵

吴颐

玉骨冰肌冷照人,匀红轻浥绛罗巾。yù gǔ bīng jī lěng zhào rén,yún hóng qīng yì jiàng luó jīn。
更无凡木能争艳,定向壶中别得春。gèng wú fán mù néng zhēng yàn,dìng xiàng hú zhōng bié dé chūn。
久稔新诗能写物,须知樽酒可藏真。jiǔ rěn xīn shī néng xiě wù,xū zhī zūn jiǔ kě cáng zhēn。
寄声闭户英夫子,体取居尘不染尘。jì shēng bì hù yīng fū zi,tǐ qǔ jū chén bù rǎn chén。

次邦宪宣德红梅诗韵

吴颐

留情赋咏尽闻人,似得吴姬为执巾。liú qíng fù yǒng jǐn wén rén,shì dé wú jī wèi zhí jīn。
蝶翅稍应容辨色,桃腮无复敢娇春。dié chì shāo yīng róng biàn sè,táo sāi wú fù gǎn jiāo chūn。
似嫌素艳同姑射,着意新妆学太真。shì xián sù yàn tóng gū shè,zhe yì xīn zhuāng xué tài zhēn。
栽近华堂歌舞地,未容车马送纤尘。zāi jìn huá táng gē wǔ dì,wèi róng chē mǎ sòng xiān chén。

次邦宪宣德红梅诗韵

吴颐

绝品花逢绝俗人,吟看屡倒接䍦巾。jué pǐn huā féng jué sú rén,yín kàn lǚ dào jiē lí jīn。
剸烦自昔多馀刃,痛饮于今莫负春。tuán fán zì xī duō yú rèn,tòng yǐn yú jīn mò fù chūn。
喜事擅名虽有素,屡空此语恐非真。xǐ shì shàn míng suī yǒu sù,lǚ kōng cǐ yǔ kǒng fēi zhēn。
典衣贳酒犹非恶,醉任清歌落暗尘。diǎn yī shì jiǔ yóu fēi è,zuì rèn qīng gē luò àn chén。

别后再用前韵寄呈明府

吴颐

所困每患失其亲,白首甘为未遇人。suǒ kùn měi huàn shī qí qīn,bái shǒu gān wèi wèi yù rén。
饥目屡常昏皂白,晨炊何敢问新陈。jī mù lǚ cháng hūn zào bái,chén chuī hé gǎn wèn xīn chén。
强颜愧我犹初仕,策足如君即要津。qiáng yán kuì wǒ yóu chū shì,cè zú rú jūn jí yào jīn。
惜别夜阑重款晤,交情终始暖于春。xī bié yè lán zhòng kuǎn wù,jiāo qíng zhōng shǐ nuǎn yú chūn。

明逸宣义披仙馆

吴颐

弟兄相踵上青冥,遗迹空馀压郡城。dì xiōng xiāng zhǒng shàng qīng míng,yí jì kōng yú yā jùn chéng。
似惜高风久零落,故开华馆面峥嵘。shì xī gāo fēng jiǔ líng luò,gù kāi huá guǎn miàn zhēng róng。
楼台宛转明朝日,图史纷披照短檠。lóu tái wǎn zhuǎn míng cháo rì,tú shǐ fēn pī zhào duǎn qíng。
疑有双凫求紫府,檐间时送步虚声。yí yǒu shuāng fú qiú zǐ fǔ,yán jiān shí sòng bù xū shēng。

明逸宣义披仙馆

吴颐

仙境清闲识者稀,几人来此学幽栖。xiān jìng qīng xián shí zhě xī,jǐ rén lái cǐ xué yōu qī。
红泉瑶草春长在,流水桃花路弗迷。hóng quán yáo cǎo chūn zhǎng zài,liú shuǐ táo huā lù fú mí。
丹气犹涵阶下井,遗踪难认壁间题。dān qì yóu hán jiē xià jǐng,yí zōng nán rèn bì jiān tí。
只怜星石今无恙,夜夜寒光北斗齐。zhǐ lián xīng shí jīn wú yàng,yè yè hán guāng běi dòu qí。

江村

吴颐

前村笑语近黄昏,独向江头望故园。qián cūn xiào yǔ jìn huáng hūn,dú xiàng jiāng tóu wàng gù yuán。
漂泊每怜归去晚,儿童各自解方言。piāo pō měi lián guī qù wǎn,ér tóng gè zì jiě fāng yán。

闻寓舍之侧花盛开口占绝句

吴颐

冶城西北似村家,每共寻春到日斜。yě chéng xī běi shì cūn jiā,měi gòng xún chūn dào rì xié。
闻说春来花更好,为怜无伴懒看花。wén shuō chūn lái huā gèng hǎo,wèi lián wú bàn lǎn kàn huā。

闻寓舍之侧花盛开口占绝句

吴颐

君嫌无伴懒看花,我向花时更忆家。jūn xián wú bàn lǎn kàn huā,wǒ xiàng huā shí gèng yì jiā。
欲趁芙蓉同一醉,秋江好为送归槎。yù chèn fú róng tóng yī zuì,qiū jiāng hǎo wèi sòng guī chá。

月石

吴颐

嫦娥促轻车,翩翩下瑶城。cháng é cù qīng chē,piān piān xià yáo chéng。
穷幽得灵山,意欲家平生。qióng yōu dé líng shān,yì yù jiā píng shēng。
隳石拟素魄,神功夜无声。huī shí nǐ sù pò,shén gōng yè wú shēng。
佳桂愿托根,老兔祈偕行。jiā guì yuàn tuō gēn,lǎo tù qí xié xíng。
上帝闻之怒,地祇夺我睛。shàng dì wén zhī nù,dì qí duó wǒ jīng。
交诏责其归,命驾涕以横。jiāo zhào zé qí guī,mìng jià tì yǐ héng。
事往千古后,殷勤有馀情。shì wǎng qiān gǔ hòu,yīn qín yǒu yú qíng。
夜半纤云收,回光对两盈。yè bàn xiān yún shōu,huí guāng duì liǎng yíng。