古诗词

送江端伯之隆兴

蔡沈

人生辛苦惟别离,况复心相知。rén shēng xīn kǔ wéi bié lí,kuàng fù xīn xiāng zhī。
辛酸话别语不出,相看执手徒依依。xīn suān huà bié yǔ bù chū,xiāng kàn zhí shǒu tú yī yī。
问君西游何归期,长途巉岩不可思。wèn jūn xī yóu hé guī qī,zhǎng tú chán yán bù kě sī。
春霜日暮山谷里,寒风凛凛吹人衣。chūn shuāng rì mù shān gǔ lǐ,hán fēng lǐn lǐn chuī rén yī。
中林哑哑乌欲栖,猿猱虎豹夹路啼。zhōng lín yǎ yǎ wū yù qī,yuán náo hǔ bào jiā lù tí。
路傍古屋掩柴扉,空房独宿生新悲。lù bàng gǔ wū yǎn chái fēi,kōng fáng dú sù shēng xīn bēi。
家山昨夜春始至,桃花初破梅花飞。jiā shān zuó yè chūn shǐ zhì,táo huā chū pò méi huā fēi。
自非丈夫刚自许,谁不去住生狐疑。zì fēi zhàng fū gāng zì xǔ,shuí bù qù zhù shēng hú yí。
惟君与我同此志,西湘东越频驱驰。wéi jūn yǔ wǒ tóng cǐ zhì,xī xiāng dōng yuè pín qū chí。
番阳浩荡六百里,南昌风物雄江西。fān yáng hào dàng liù bǎi lǐ,nán chāng fēng wù xióng jiāng xī。
西山中峙高崔嵬,滕王杰阁横江开。xī shān zhōng zhì gāo cuī wéi,téng wáng jié gé héng jiāng kāi。
五更东望红浴日,鱼龙蛟蜃惊相积。wǔ gèng dōng wàng hóng yù rì,yú lóng jiāo shèn jīng xiāng jī。
阳门青松青可挹,剑池清水清可吸。yáng mén qīng sōng qīng kě yì,jiàn chí qīng shuǐ qīng kě xī。
真人鹤岭遗金丹,中峰苍莽风常寒。zhēn rén hè lǐng yí jīn dān,zhōng fēng cāng mǎng fēng cháng hán。
游人西游止此地,眼明足健应忘还。yóu rén xī yóu zhǐ cǐ dì,yǎn míng zú jiàn yīng wàng hái。
闽山岂足展羽翮,湖光望极天地宽。mǐn shān qǐ zú zhǎn yǔ hé,hú guāng wàng jí tiān dì kuān。
鲲鹏变化知有托,归来长铗宁须弹。kūn péng biàn huà zhī yǒu tuō,guī lái zhǎng jiá níng xū dàn。

蔡沈

宋建州建阳人,字仲默,学者称九峰先生。蔡元定次子。少承家学,师事朱熹。庆元党禁,随父谪道州。父殁,隐居九峰,受朱熹命注《尚书》,凡十余年,于宁宗嘉定二年成《书集传》。其书融会众说,注释明晰,为元代以后试士必用。 蔡沈的作品>>

猜您喜欢

寄赠江宁刘明府

蔡沈

南陆昼日永,北窗风气清。nán lù zhòu rì yǒng,běi chuāng fēng qì qīng。
端居玩时物,园林绿阴成。duān jū wán shí wù,yuán lín lǜ yīn chéng。
新竹梢已繁,修梧叶初荣。xīn zhú shāo yǐ fán,xiū wú yè chū róng。
翩翩有幽禽,睍睆发清声。piān piān yǒu yōu qín,xiàn huàn fā qīng shēng。
岂无樽酒欢,抚景难自倾。qǐ wú zūn jiǔ huān,fǔ jǐng nán zì qīng。
亲朋天一端,别我岁倏更。qīn péng tiān yī duān,bié wǒ suì shū gèng。
衷丹寄秋毫,香煤染霜藤。zhōng dān jì qiū háo,xiāng méi rǎn shuāng téng。
耿耿叹离群,拳拳怀友生。gěng gěng tàn lí qún,quán quán huái yǒu shēng。
珍重万金抵,契阔千恨平。zhēn zhòng wàn jīn dǐ,qì kuò qiān hèn píng。
欲题尺书报,恻怆若为情。yù tí chǐ shū bào,cè chuàng ruò wèi qíng。

读王莽传寄廖判府

蔡沈

噫吁嚱,噫嚱一曲难为听,桑麻垄亩今荆榛。yī xū xì,yī xì yī qū nán wèi tīng,sāng má lǒng mǔ jīn jīng zhēn。
子规夜诉仓庚鸣,时至气化能无声。zi guī yè sù cāng gēng míng,shí zhì qì huà néng wú shēng。
高皇神武百世业,安汉小子为凭陵。gāo huáng shén wǔ bǎi shì yè,ān hàn xiǎo zi wèi píng líng。
九十六万目可掩,奈何从臾皆群臣。jiǔ shí liù wàn mù kě yǎn,nài hé cóng yú jiē qún chén。
臣乎臣乎胡乃尔,富汝贵汝庸何生。chén hū chén hū hú nǎi ěr,fù rǔ guì rǔ yōng hé shēng。
炎精白昼欲晦蚀,日角眉目尤精神。yán jīng bái zhòu yù huì shí,rì jiǎo méi mù yóu jīng shén。
古来权柄不早去,止为鱼肉涂生灵。gǔ lái quán bǐng bù zǎo qù,zhǐ wèi yú ròu tú shēng líng。
生灵涂炭自兹始,古往今来只如此。shēng líng tú tàn zì zī shǐ,gǔ wǎng jīn lái zhǐ rú cǐ。
重华一去何时还,志士幽人泪如雨。zhòng huá yī qù hé shí hái,zhì shì yōu rén lèi rú yǔ。
471234