古诗词

师道

潘兴嗣

师道久不振,小儒咸自私。shī dào jiǔ bù zhèn,xiǎo rú xián zì sī。
破崖求圭角,务出己新奇。pò yá qiú guī jiǎo,wù chū jǐ xīn qí。
恻恻去圣远,六经秦火隳。cè cè qù shèng yuǎn,liù jīng qín huǒ huī。
不有传授学,涉猎安所为。bù yǒu chuán shòu xué,shè liè ān suǒ wèi。
汉儒守一经,学者如云随。hàn rú shǒu yī jīng,xué zhě rú yún suí。
承习虽未尽,模法有根基。chéng xí suī wèi jǐn,mó fǎ yǒu gēn jī。
荐绅立朝廷,开口应万机。jiàn shēn lì cháo tíng,kāi kǒu yīng wàn jī。
附对皆据经,金石确不移。fù duì jiē jù jīng,jīn shí què bù yí。
熟烂见本末,较然非可欺。shú làn jiàn běn mò,jiào rán fēi kě qī。
吾愿下学官,各立一经师。wú yuàn xià xué guān,gè lì yī jīng shī。
务尽道德业,不取章句辞。wù jǐn dào dé yè,bù qǔ zhāng jù cí。
庶几昔人风,炳然复在兹。shù jǐ xī rén fēng,bǐng rán fù zài zī。

潘兴嗣

宋兴化军莆田人,居新建,字延之,号清逸居士。少孤,笃学,与王安石、曾巩、王回、袁陟俱友善。以荫授将作监主簿。调德化尉,以不愿俯仰上官,弃官归。筑室豫章城南,著书吟诗自娱。神宗熙宁初召为筠州推官,辞不就。卒年八十七。有文集及《诗话》。 潘兴嗣的作品>>

猜您喜欢

戏郭功甫

潘兴嗣

休恨古人不见我,犹喜江东独有卿。xiū hèn gǔ rén bù jiàn wǒ,yóu xǐ jiāng dōng dú yǒu qīng。
尽怪阿戎从幼异,人疑太白是前生。jǐn guài ā róng cóng yòu yì,rén yí tài bái shì qián shēng。
云间鸾凤人间现,天上麒麟地上行。yún jiān luán fèng rén jiān xiàn,tiān shàng qí lín dì shàng xíng。
诗律暮年谁可敌,笔头谈笑扫千兵。shī lǜ mù nián shuí kě dí,bǐ tóu tán xiào sǎo qiān bīng。

赠茂叔太博

潘兴嗣

心似冰轮浸玉渊,节如金井冽寒泉。xīn shì bīng lún jìn yù yuān,jié rú jīn jǐng liè hán quán。
每怀颜子能希圣,犹笑梅真祇隐仙。měi huái yán zi néng xī shèng,yóu xiào méi zhēn qí yǐn xiān。
仕傥遇时宁枉道,贫而能乐岂非贤。shì tǎng yù shí níng wǎng dào,pín ér néng lè qǐ fēi xián。
区区世路求难得,试往沧浪问钓船。qū qū shì lù qiú nán dé,shì wǎng cāng làng wèn diào chuán。

滕王阁春日晚眺

潘兴嗣

重叠西屏对面开,巍城穹阁信雄哉。zhòng dié xī píng duì miàn kāi,wēi chéng qióng gé xìn xióng zāi。
眼中孤鹜云边没,望里长江槛外来。yǎn zhōng gū wù yún biān méi,wàng lǐ zhǎng jiāng kǎn wài lái。
蛱蝶图成春未晚,柘枝筵动客多才。jiá dié tú chéng chūn wèi wǎn,zhè zhī yán dòng kè duō cái。
休论今古兴亡事,时倒金樽醉一回。xiū lùn jīn gǔ xīng wáng shì,shí dào jīn zūn zuì yī huí。

八百石洞

潘兴嗣

八百仙来不记年,剑池丹井尚依然。bā bǎi xiān lái bù jì nián,jiàn chí dān jǐng shàng yī rán。
秀峰插汉含灵气,古洞通真锁瑞烟。xiù fēng chā hàn hán líng qì,gǔ dòng tōng zhēn suǒ ruì yān。
竹简漆书何处觅,神符白雪更谁传。zhú jiǎn qī shū hé chù mì,shén fú bái xuě gèng shuí chuán。
芝軿一去人间世,应念沧波又变田。zhī píng yī qù rén jiān shì,yīng niàn cāng bō yòu biàn tián。

凌云阁

潘兴嗣

萧峰顶上与云齐,一派溪流直下飞。xiāo fēng dǐng shàng yǔ yún qí,yī pài xī liú zhí xià fēi。
击破寒冰千万片,涵林幽响动清晖。jī pò hán bīng qiān wàn piàn,hán lín yōu xiǎng dòng qīng huī。

秦人洞

潘兴嗣

秦人当日避风烟,自种桑麻老洞天。qín rén dāng rì bì fēng yān,zì zhǒng sāng má lǎo dòng tiān。
绿竹横溪鸡犬静,不知门外汉山川。lǜ zhú héng xī jī quǎn jìng,bù zhī mén wài hàn shān chuān。

西山翠岩联句

潘兴嗣

苍龙夭矫西山来,凿破明珠成碧岫。cāng lóng yāo jiǎo xī shān lái,záo pò míng zhū chéng bì xiù。
何人架空起楼阁,地灵不敢藏馀秀。hé rén jià kōng qǐ lóu gé,dì líng bù gǎn cáng yú xiù。
锁窗云重衣巾润,梳木风清肌骨透。suǒ chuāng yún zhòng yī jīn rùn,shū mù fēng qīng jī gǔ tòu。
客来一夜与僧谈,气觉浩然充宇宙。kè lái yī yè yǔ sēng tán,qì jué hào rán chōng yǔ zhòu。

逍遥亭

潘兴嗣

作亭名逍遥,此理诚不虚。zuò tíng míng xiāo yáo,cǐ lǐ chéng bù xū。
宽于一天下,原宪惟桑枢。kuān yú yī tiān xià,yuán xiàn wéi sāng shū。
况我卜清旷,风雨庇有馀。kuàng wǒ bo qīng kuàng,fēng yǔ bì yǒu yú。
方池容潋滟,小径足萦迂。fāng chí róng liàn yàn,xiǎo jìng zú yíng yū。
花木颇窈窕,松筠亦扶疏。huā mù pǒ yǎo tiǎo,sōng yún yì fú shū。
鸣蛙送鼓吹,好鸟来笙竽。míng wā sòng gǔ chuī,hǎo niǎo lái shēng yú。
可琴亦可咏,可饮亦可娱。kě qín yì kě yǒng,kě yǐn yì kě yú。
盘虽无下箸,宾食亦有鱼。pán suī wú xià zhù,bīn shí yì yǒu yú。
恢论或申旦,隐几忘移晡。huī lùn huò shēn dàn,yǐn jǐ wàng yí bū。
困来展足眠,醉倒从人扶。kùn lái zhǎn zú mián,zuì dào cóng rén fú。
率尔但付畅,因烦而领无。lǜ ěr dàn fù chàng,yīn fán ér lǐng wú。
邺侯三万轴,方朔五车书。yè hóu sān wàn zhóu,fāng shuò wǔ chē shū。
弃置复弃置,任自相贤愚。qì zhì fù qì zhì,rèn zì xiāng xián yú。
无妨吾逍遥,此乐诚何如。wú fáng wú xiāo yáo,cǐ lè chéng hé rú。

过濂溪

潘兴嗣

鳞鳞负郭田,渐次郊原口。lín lín fù guō tián,jiàn cì jiāo yuán kǒu。
其中得清旷,贵结林泉友。qí zhōng dé qīng kuàng,guì jié lín quán yǒu。
一溪东南来,潋滟翠波走。yī xī dōng nán lái,liàn yàn cuì bō zǒu。
清响动灵粹,寒光生户牖。qīng xiǎng dòng líng cuì,hán guāng shēng hù yǒu。
峨峨双剑峰,隐隐插牛斗。é é shuāng jiàn fēng,yǐn yǐn chā niú dòu。
疏云互明晦,岚翠相妍丑。shū yún hù míng huì,lán cuì xiāng yán chǒu。
恍疑座中客,即是关中叟。huǎng yí zuò zhōng kè,jí shì guān zhōng sǒu。
为歌紫芝曲,更击秦人缶。wèi gē zǐ zhī qū,gèng jī qín rén fǒu。
窅然忘得丧,形骸与天偶。yǎo rán wàng dé sàng,xíng hái yǔ tiān ǒu。
君怀康济术,休光动林薮。jūn huái kāng jì shù,xiū guāng dòng lín sǒu。
得非仁知乐,夙分已天有。dé fēi rén zhī lè,sù fēn yǐ tiān yǒu。
捉鼻固未免,安能混真守。zhuō bí gù wèi miǎn,ān néng hùn zhēn shǒu。
日暮车马徒,桥横莫回首。rì mù chē mǎ tú,qiáo héng mò huí shǒu。

龙沙

潘兴嗣

五陵无限人,密视龙沙记。wǔ líng wú xiàn rén,mì shì lóng shā jì。
龙沙虽未合,气象已灵异。lóng shā suī wèi hé,qì xiàng yǐ líng yì。
昔时蛟龙湫,半作桑麻地。xī shí jiāo lóng jiǎo,bàn zuò sāng má dì。
地形带江转,洲浮有连势。dì xíng dài jiāng zhuǎn,zhōu fú yǒu lián shì。
陵谷岂可常,渊窦在何岁。líng gǔ qǐ kě cháng,yuān dòu zài hé suì。
微生久慕道,安恬辄忘味。wēi shēng jiǔ mù dào,ān tián zhé wàng wèi。
愧无及物功,碌碌尚匏系。kuì wú jí wù gōng,lù lù shàng páo xì。
生蒙尘土厚,未受神仙秘。shēng méng chén tǔ hòu,wèi shòu shén xiān mì。
何时与孤鹤,冉冉从此逝。hé shí yǔ gū hè,rǎn rǎn cóng cǐ shì。