古诗词

清明日雨中同中甫子云二兄集湖上

韩元吉

莫辞冲雨湿春衣,要看湖山滴翠微。mò cí chōng yǔ shī chūn yī,yào kàn hú shān dī cuì wēi。
絮重欲飞堤柳暗,花寒无赖海棠稀。xù zhòng yù fēi dī liǔ àn,huā hán wú lài hǎi táng xī。
官忙未觉追游少,酝美犹堪尽醉归。guān máng wèi jué zhuī yóu shǎo,yùn měi yóu kān jǐn zuì guī。
屈指薰风来几日,绿荷簪水已依依。qū zhǐ xūn fēng lái jǐ rì,lǜ hé zān shuǐ yǐ yī yī。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

避暑灵泉分韵得水字

韩元吉

闲居亦无营,岁月驶流水。xián jū yì wú yíng,suì yuè shǐ liú shuǐ。
适闻新蝉鸣,袢暑遽如此。shì wén xīn chán míng,pàn shǔ jù rú cǐ。
佳哉二三友,久要复邻里。jiā zāi èr sān yǒu,jiǔ yào fù lín lǐ。
怜我疾病除,慰我怀抱喜。lián wǒ jí bìng chú,wèi wǒ huái bào xǐ。
居然肯见顾,岑寂聊启齿。jū rán kěn jiàn gù,cén jì liáo qǐ chǐ。
空山百无有,翠阜映清泚。kōng shān bǎi wú yǒu,cuì fù yìng qīng cǐ。
幽泉俯伴月,盎盎真石髓。yōu quán fǔ bàn yuè,àng àng zhēn shí suǐ。
坐久得清凉,山瓶还屡耻。zuò jiǔ dé qīng liáng,shān píng hái lǚ chǐ。
一杯乐所遇,静胜有真理。yī bēi lè suǒ yù,jìng shèng yǒu zhēn lǐ。
谁能走悬箔,赭门趁朝市。shuí néng zǒu xuán bó,zhě mén chèn cháo shì。
炎歊不可触,暑雨欣渐止。yán xiāo bù kě chù,shǔ yǔ xīn jiàn zhǐ。
幸有故人风,相过时洗耳。xìng yǒu gù rén fēng,xiāng guò shí xǐ ěr。

七夕与孟婿约汤朝美率徐行中游鹤山

韩元吉

城市竞时节,幽寻固难同。chéng shì jìng shí jié,yōu xún gù nán tóng。
旧闻鹤山奇,欲往岁屡穷。jiù wén hè shān qí,yù wǎng suì lǚ qióng。
兹辰尚残暑,夙驾乘西风。zī chén shàng cán shǔ,sù jià chéng xī fēng。
楚俗候飞鹊,阶庭闹儿童。chǔ sú hòu fēi què,jiē tíng nào ér tóng。
谁能事针缕,觅巧瓜果中。shuí néng shì zhēn lǚ,mì qiǎo guā guǒ zhōng。
起携东床友,况得下榻翁。qǐ xié dōng chuáng yǒu,kuàng dé xià tà wēng。
青蒲有杰客,放怀适相从。qīng pú yǒu jié kè,fàng huái shì xiāng cóng。
一招云中仙,共呼潭底龙。yī zhāo yún zhōng xiān,gòng hū tán dǐ lóng。
翠壁耸崷崒,龟鱼澹游空。cuì bì sǒng qiú zú,guī yú dàn yóu kōng。
泉源几万斛,石窦藏丰隆。quán yuán jǐ wàn hú,shí dòu cáng fēng lóng。
久知神物交,解致零雨蒙。jiǔ zhī shén wù jiāo,jiě zhì líng yǔ méng。
我田甚无多,例思年谷丰。wǒ tián shén wú duō,lì sī nián gǔ fēng。
公才正类此,时至会有庸。gōng cái zhèng lèi cǐ,shí zhì huì yǒu yōng。
竹间小招提,阒静无鼓钟。zhú jiān xiǎo zhāo tí,qù jìng wú gǔ zhōng。
枕石漱甘井,荔丹启筠笼。zhěn shí shù gān jǐng,lì dān qǐ yún lóng。
若据两石羊,摩挲古狄铜。ruò jù liǎng shí yáng,mó sā gǔ dí tóng。
高谈剧霏屑,壮气吹长虹。gāo tán jù fēi xiè,zhuàng qì chuī zhǎng hóng。
可无樽酒绿,遂使老颊红。kě wú zūn jiǔ lǜ,suì shǐ lǎo jiá hóng。
醉语或不省,啸歌亦舂容。zuì yǔ huò bù shěng,xiào gē yì chōng róng。
归欤兴难尽,月明照风松。guī yú xīng nán jǐn,yuè míng zhào fēng sōng。

雪中以独钓寒江雪分韵得独字

韩元吉

常年待三白,此语未免俗。cháng nián dài sān bái,cǐ yǔ wèi miǎn sú。
谁言岁将徂,一雪自云足。shuí yán suì jiāng cú,yī xuě zì yún zú。
魃妖与疠鬼,不待巫茢逐。bá yāo yǔ lì guǐ,bù dài wū liè zhú。
初喜没马蹄,还惊上牛目。chū xǐ méi mǎ tí,hái jīng shàng niú mù。
三日雪不休,冰澌被茆屋。sān rì xuě bù xiū,bīng sī bèi máo wū。
我贫固无事,尚赋一囊粟。wǒ pín gù wú shì,shàng fù yī náng sù。
长饥望年登,政恐麦不宿。zhǎng jī wàng nián dēng,zhèng kǒng mài bù sù。
天公岂相撩,馈以万顷玉。tiān gōng qǐ xiāng liāo,kuì yǐ wàn qǐng yù。
朝来一堪煮,茗碗荐新菊。cháo lái yī kān zhǔ,míng wǎn jiàn xīn jú。
窗中有佳致,一水卧寒绿。chuāng zhōng yǒu jiā zhì,yī shuǐ wò hán lǜ。
城闉阒在眼,况复见岩谷。chéng yīn qù zài yǎn,kuàng fù jiàn yán gǔ。
相过二三子,共喜醅瓮熟。xiāng guò èr sān zi,gòng xǐ pēi wèng shú。
狂歌且暂醉,夜半还秉烛。kuáng gē qiě zàn zuì,yè bàn hái bǐng zhú。
犹胜杜陵翁,山中掘黄独。yóu shèng dù líng wēng,shān zhōng jué huáng dú。

雪中从邢怀正乞酒

韩元吉

櫑具高拄颊,风尘客长安。léi jù gāo zhǔ jiá,fēng chén kè zhǎng ān。
长安不宜客,岁暮仍苦寒。zhǎng ān bù yí kè,suì mù réng kǔ hán。
夜闻阴风喧,晓看雪漫漫。yè wén yīn fēng xuān,xiǎo kàn xuě màn màn。
天公非恶剧,笑我貂裘单。tiān gōng fēi è jù,xiào wǒ diāo qiú dān。
坐令歌南山,白石空巑岏。zuò lìng gē nán shān,bái shí kōng cuán wán。
正不妨我啸,凭高事遐观。zhèng bù fáng wǒ xiào,píng gāo shì xiá guān。
四海同一云,更觉天地宽。sì hǎi tóng yī yún,gèng jué tiān dì kuān。
平湖发远景,松竹如龙鸾。píng hú fā yuǎn jǐng,sōng zhú rú lóng luán。
巉然两峰高,玉峙峨琼冠。chán rán liǎng fēng gāo,yù zhì é qióng guān。
缅怀邢公子,重城有家园。miǎn huái xíng gōng zi,zhòng chéng yǒu jiā yuán。
水石带林沼,幽亭厌云端。shuǐ shí dài lín zhǎo,yōu tíng yàn yún duān。
仙妆映疏梅,秀色若可餐。xiān zhuāng yìng shū méi,xiù sè ruò kě cān。
璇题散冰箸,晶盐贮牙盘。xuán tí sàn bīng zhù,jīng yán zhù yá pán。
清歌出绝唱,笔闲走波澜。qīng gē chū jué chàng,bǐ xián zǒu bō lán。
几欲泥君饮,持杯听幽兰。jǐ yù ní jūn yǐn,chí bēi tīng yōu lán。
君家碧琳腴,到手无复残。jūn jiā bì lín yú,dào shǒu wú fù cán。
正岂须羔儿,尚能追清欢。zhèng qǐ xū gāo ér,shàng néng zhuī qīng huān。
蹇驴不敢出,强作哦诗酸。jiǎn lǘ bù gǎn chū,qiáng zuò ó shī suān。
诗成不能寐,起舞清夜阑。shī chéng bù néng mèi,qǐ wǔ qīng yè lán。
傥可致曲生,当筑白玉坛。tǎng kě zhì qū shēng,dāng zhù bái yù tán。

自国清寺至石桥

韩元吉

出郭天气阴,驱车日亭午。chū guō tiān qì yīn,qū chē rì tíng wǔ。
漫漫山中云,犹作衣上雨。màn màn shān zhōng yún,yóu zuò yī shàng yǔ。
仙山八百里,胜概随步武。xiān shān bā bǎi lǐ,shèng gài suí bù wǔ。
稽首金地尊,栖心玉京侣。jī shǒu jīn dì zūn,qī xīn yù jīng lǚ。
浮空方广寺,楼殿若可睹。fú kōng fāng guǎng sì,lóu diàn ruò kě dǔ。
石梁泻悬流,下有老蛟怒。shí liáng xiè xuán liú,xià yǒu lǎo jiāo nù。
我来净焚香,千花发茶乳。wǒ lái jìng fén xiāng,qiān huā fā chá rǔ。
拟访林下仙,飞来但金羽。nǐ fǎng lín xià xiān,fēi lái dàn jīn yǔ。

岩泉道中

韩元吉

出郭心易清,看山眼难饱。chū guō xīn yì qīng,kàn shān yǎn nán bǎo。
疏疏水中梅,残雪相与好。shū shū shuǐ zhōng méi,cán xuě xiāng yǔ hǎo。
岁华云已晚,官况良自笑。suì huá yún yǐ wǎn,guān kuàng liáng zì xiào。
日暮城东门,霜风动衰草。rì mù chéng dōng mén,shuāng fēng dòng shuāi cǎo。

豅豁岩

韩元吉

苍崖两分张,绝壁千丈起。cāng yá liǎng fēn zhāng,jué bì qiān zhàng qǐ。
溪流忽奔注,万石相披靡。xī liú hū bēn zhù,wàn shí xiāng pī mí。
跳波作惊雷,跬步清见底。tiào bō zuò jīng léi,kuǐ bù qīng jiàn dǐ。
攀藤上巉岩,却立半空里。pān téng shàng chán yán,què lì bàn kōng lǐ。
几年天师庙,栏柱岌无址。jǐ nián tiān shī miào,lán zhù jí wú zhǐ。
幽禽答远响,山花乱红花。yōu qín dá yuǎn xiǎng,shān huā luàn hóng huā。
我来不知疲,危栈劣容屣。wǒ lái bù zhī pí,wēi zhàn liè róng xǐ。
同僚具壶觞,脚软正须此。tóng liáo jù hú shāng,jiǎo ruǎn zhèng xū cǐ。
尘埃得遐瞩,真赏契心耳。chén āi dé xiá zhǔ,zhēn shǎng qì xīn ěr。
只应潭中龙,见客亦惊喜。zhǐ yīng tán zhōng lóng,jiàn kè yì jīng xǐ。

寒岩分韵得水字

韩元吉

青山如幽人,不肯住城市。qīng shān rú yōu rén,bù kěn zhù chéng shì。
客从城市来,一见消吝鄙。kè cóng chéng shì lái,yī jiàn xiāo lìn bǐ。
平时与周旋,况复非俗士。píng shí yǔ zhōu xuán,kuàng fù fēi sú shì。
我初见南山,秀色纷可喜。wǒ chū jiàn nán shān,xiù sè fēn kě xǐ。
谓言官尘埃,洗涤端在此。wèi yán guān chén āi,xǐ dí duān zài cǐ。
经时未一至,引望若千里。jīng shí wèi yī zhì,yǐn wàng ruò qiān lǐ。
昨朝得休暇,佳兴难自已。zuó cháo dé xiū xiá,jiā xīng nán zì yǐ。
秋原丽新晴,景物为清美。qiū yuán lì xīn qíng,jǐng wù wèi qīng měi。
独游已不恶,更约二三子。dú yóu yǐ bù è,gèng yuē èr sān zi。
初从涧壑危,稍入岩石倚。chū cóng jiàn hè wēi,shāo rù yán shí yǐ。
白云随杖藜,苍烟生屐齿。bái yún suí zhàng lí,cāng yān shēng jī chǐ。
主翁亦好事,结茆修竹底。zhǔ wēng yì hǎo shì,jié máo xiū zhú dǐ。
庭空百无有,屈曲但流水。tíng kōng bǎi wú yǒu,qū qū dàn liú shuǐ。
客来了不问,花草自红紫。kè lái le bù wèn,huā cǎo zì hóng zǐ。
岂无一樽酒,欲饮还遽止。qǐ wú yī zūn jiǔ,yù yǐn hái jù zhǐ。
归鞍不可速,吾亦聊洗耳。guī ān bù kě sù,wú yì liáo xǐ ěr。

松江感怀

韩元吉

忽忽倦行役,栖栖问穷途。hū hū juàn xíng yì,qī qī wèn qióng tú。
生涯能几何,所抱诗与书。shēng yá néng jǐ hé,suǒ bào shī yǔ shū。
凄凉吴淞路,不到十载馀。qī liáng wú sōng lù,bù dào shí zài yú。
当年路傍柳,半已阴扶疏。dāng nián lù bàng liǔ,bàn yǐ yīn fú shū。
系舟上高桥,春水正满湖。xì zhōu shàng gāo qiáo,chūn shuǐ zhèng mǎn hú。
鸥鸟如有情,见人远相呼。ōu niǎo rú yǒu qíng,jiàn rén yuǎn xiāng hū。
境豁目为纵,兴长心特舒。jìng huō mù wèi zòng,xīng zhǎng xīn tè shū。
尚想张季鹰,此焉赋归欤。shàng xiǎng zhāng jì yīng,cǐ yān fù guī yú。
生前与身后,底用论区区。shēng qián yǔ shēn hòu,dǐ yòng lùn qū qū。
但当酌美酒,一鲙江中鲈。dàn dāng zhuó měi jiǔ,yī kuài jiāng zhōng lú。

丁丑仲春将渡浙江从者请盘沙予畏而不许既登舟乘潮以济中流胶焉捐十金募数力竟至沙上仅达西兴狼狈殊甚从者笑之感而赋诗

韩元吉

桑田变东海,此语闻自昔。sāng tián biàn dōng hǎi,cǐ yǔ wén zì xī。
嗟我百年人,耳目讵能识。jiē wǒ bǎi nián rén,ěr mù jù néng shí。
谁言钱塘江,遂有车马迹。shuí yán qián táng jiāng,suì yǒu chē mǎ jì。
涨沙莽云屯,衣带仅寻尺。zhǎng shā mǎng yún tún,yī dài jǐn xún chǐ。
我初未渠信,束襜俟潮汐。wǒ chū wèi qú xìn,shù chān qí cháo xī。
是时月既望,春晴好风色。shì shí yuè jì wàng,chūn qíng hǎo fēng sè。
同舟二三子,击楫意颇适。tóng zhōu èr sān zi,jī jí yì pǒ shì。
中流类坳堂,竟作胶柱瑟。zhōng liú lèi ào táng,jìng zuò jiāo zhù sè。
褰裳乱涛波,植杖负囊笈。qiān shang luàn tāo bō,zhí zhàng fù náng jí。
居然濯我足,长堤慰行客。jū rán zhuó wǒ zú,zhǎng dī wèi xíng kè。
西兴忽在眼,唤渡犹顷刻。xī xīng hū zài yǎn,huàn dù yóu qǐng kè。
鲲鹏定何之,鱼龙岂迁宅。kūn péng dìng hé zhī,yú lóng qǐ qiān zhái。
斜阳照高岸,得酒饯寒湿。xié yáng zhào gāo àn,dé jiǔ jiàn hán shī。
平生忠信怀,对此徒感激。píng shēng zhōng xìn huái,duì cǐ tú gǎn jī。
翻成仆奴笑,抚事吁莫测。fān chéng pū nú xiào,fǔ shì xū mò cè。
莫问曲池平,空悲岘山侧。mò wèn qū chí píng,kōng bēi xiàn shān cè。

送杜少卿起萃知遂宁府以高名千古重如山为韵七首

韩元吉

男儿生世间,身名要俱高。nán ér shēng shì jiān,shēn míng yào jù gāo。
苟不得其所,富贵轻鸿毛。gǒu bù dé qí suǒ,fù guì qīng hóng máo。
古来献言士,忠嘉极夔皋。gǔ lái xiàn yán shì,zhōng jiā jí kuí gāo。
尚友千载馀,斯心岂徒劳。shàng yǒu qiān zài yú,sī xīn qǐ tú láo。

送杜少卿起萃知遂宁府以高名千古重如山为韵七首

韩元吉

十年天壤间,久矣闻公名。shí nián tiān rǎng jiān,jiǔ yǐ wén gōng míng。
词华少陵系,臭味修水甥。cí huá shǎo líng xì,chòu wèi xiū shuǐ shēng。
一著獬廌冠,谠论惊纵横。yī zhù xiè zhì guān,dǎng lùn jīng zòng héng。
九卿固美秩,不如偃专城。jiǔ qīng gù měi zhì,bù rú yǎn zhuān chéng。

送杜少卿起萃知遂宁府以高名千古重如山为韵七首

韩元吉

国朝御史府,一代名多传。guó cháo yù shǐ fǔ,yī dài míng duō chuán。
暂退或久庸,始愚亦终贤。zàn tuì huò jiǔ yōng,shǐ yú yì zhōng xián。
得失安足论,俯仰岁已迁。dé shī ān zú lùn,fǔ yǎng suì yǐ qiān。
但存爱君心,岂忧时命邅。dàn cún ài jūn xīn,qǐ yōu shí mìng zhān。

送杜少卿起萃知遂宁府以高名千古重如山为韵七首

韩元吉

厚味得无毒,良药信多苦。hòu wèi dé wú dú,liáng yào xìn duō kǔ。
毒留患滋生,苦过疾自愈。dú liú huàn zī shēng,kǔ guò jí zì yù。
吾君尧舜资,事业方复古。wú jūn yáo shùn zī,shì yè fāng fù gǔ。
公行幸迟迟,去国犹去鲁。gōng xíng xìng chí chí,qù guó yóu qù lǔ。

送杜少卿起萃知遂宁府以高名千古重如山为韵七首

韩元吉

灵旗出江淮,犀甲下秦陇。líng qí chū jiāng huái,xī jiǎ xià qín lǒng。
天声毙狂酋,百战有馀勇。tiān shēng bì kuáng qiú,bǎi zhàn yǒu yú yǒng。
手敛权贵避,胆落将士愯。shǒu liǎn quán guì bì,dǎn luò jiāng shì sǒng。
谁欤任司直,用舍系轻重。shuí yú rèn sī zhí,yòng shě xì qīng zhòng。