古诗词

次韵子云送儿女至昭亭见寄

韩元吉

岩岩昭亭山,度岁一再行。yán yán zhāo tíng shān,dù suì yī zài xíng。
吾亲在其下,有路如砥平。wú qīn zài qí xià,yǒu lù rú dǐ píng。
风物岁时佳,岂问楚与荆。fēng wù suì shí jiā,qǐ wèn chǔ yǔ jīng。
胡为不得往,使我涕泗横。hú wèi bù dé wǎng,shǐ wǒ tì sì héng。
出身备王官,敢自颓家声。chū shēn bèi wáng guān,gǎn zì tuí jiā shēng。
圣皇察庶狱,小大必以情。shèng huáng chá shù yù,xiǎo dà bì yǐ qíng。
哀矜且勿喜,死当使之生。āi jīn qiě wù xǐ,sǐ dāng shǐ zhī shēng。
念昔栖闽陬,孤童共营营。niàn xī qī mǐn zōu,gū tóng gòng yíng yíng。
菽水曾几何,青紫望一经。shū shuǐ céng jǐ hé,qīng zǐ wàng yī jīng。
弟兄亦云幸,假节仍专城。dì xiōng yì yún xìng,jiǎ jié réng zhuān chéng。
别离乃频有,仆奴费邀迎。bié lí nǎi pín yǒu,pū nú fèi yāo yíng。
安仁赋闲居,要自贤西征。ān rén fù xián jū,yào zì xián xī zhēng。
板舆日欢侍,儿女森在庭。bǎn yú rì huān shì,ér nǚ sēn zài tíng。
岂比隔山岳,空书问安宁。qǐ bǐ gé shān yuè,kōng shū wèn ān níng。
薄田可负郭,不归定谁令。báo tián kě fù guō,bù guī dìng shuí lìng。
壮士志中原,边尘暗幽并。zhuàng shì zhì zhōng yuán,biān chén àn yōu bìng。
拟蹑冒顿居,端谋渭南耕。nǐ niè mào dùn jū,duān móu wèi nán gēng。
书生复何事,三入老承明。shū shēng fù hé shì,sān rù lǎo chéng míng。
应知当馈叹,廊庙资扶倾。yīng zhī dāng kuì tàn,láng miào zī fú qīng。
忍作寒蝉喑,愿为威凤鸣。rěn zuò hán chán yīn,yuàn wèi wēi fèng míng。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

夜宿斜溪闻杜鹃

韩元吉

解缆山衔日,移舟雨暗溪。jiě lǎn shān xián rì,yí zhōu yǔ àn xī。
无情子规鸟,梦断隔林啼。wú qíng zi guī niǎo,mèng duàn gé lín tí。

送庞祐甫五首

韩元吉

燕鸿望南飞,春至还北去。yàn hóng wàng nán fēi,chūn zhì hái běi qù。
托食波浪中,潇湘几回渡。tuō shí bō làng zhōng,xiāo xiāng jǐ huí dù。

送庞祐甫五首

韩元吉

游子思故乡,天涯两相逢。yóu zi sī gù xiāng,tiān yá liǎng xiāng féng。
时平甘恤纬,定交各涂穷。shí píng gān xù wěi,dìng jiāo gè tú qióng。

送庞祐甫五首

韩元吉

濯濯机中丝,粲粲锦绣段。zhuó zhuó jī zhōng sī,càn càn jǐn xiù duàn。
自非同心人,千金孰肯换。zì fēi tóng xīn rén,qiān jīn shú kěn huàn。

送庞祐甫五首

韩元吉

江湖多青山,舟楫长往还。jiāng hú duō qīng shān,zhōu jí zhǎng wǎng hái。
山色难送客,不如住山间。shān sè nán sòng kè,bù rú zhù shān jiān。

送庞祐甫五首

韩元吉

中宵棹讴发,菰蒲翳明月。zhōng xiāo zhào ōu fā,gū pú yì míng yuè。
月黑君忽行,恐堕蛟龙窟。yuè hēi jūn hū xíng,kǒng duò jiāo lóng kū。

春雪得小诗五首且约客登赏心亭

韩元吉

东窗坐爱枝间雪,大似酴醾压架花。dōng chuāng zuò ài zhī jiān xuě,dà shì tú mí yā jià huā。
天气更晴宜有月,夜深来看玉交加。tiān qì gèng qíng yí yǒu yuè,yè shēn lái kàn yù jiāo jiā。

春雪得小诗五首且约客登赏心亭

韩元吉

淮南山色一千里,落水层城江更湍。huái nán shān sè yī qiān lǐ,luò shuǐ céng chéng jiāng gèng tuān。
何地江山有如许,与君聊趁雪中看。hé dì jiāng shān yǒu rú xǔ,yǔ jūn liáo chèn xuě zhōng kàn。

春雪得小诗五首且约客登赏心亭

韩元吉

腊前未见梅如雪,春到还惊雪似梅。là qián wèi jiàn méi rú xuě,chūn dào hái jīng xuě shì méi。
可是天公有情思,便令花树一时开。kě shì tiān gōng yǒu qíng sī,biàn lìng huā shù yī shí kāi。

春雪得小诗五首且约客登赏心亭

韩元吉

江南绝景赏心亭,卧雪难寻旧画屏。jiāng nán jué jǐng shǎng xīn tíng,wò xuě nán xún jiù huà píng。
白鹭洲前夜来雪,故应此画胜丹青。bái lù zhōu qián yè lái xuě,gù yīng cǐ huà shèng dān qīng。

春雪得小诗五首且约客登赏心亭

韩元吉

竹炉听雪坐蒲团,长笑诗人不耐寒。zhú lú tīng xuě zuò pú tuán,zhǎng xiào shī rén bù nài hán。
未办貂裘走南陌,肯来高处一凭栏。wèi bàn diāo qiú zǒu nán mò,kěn lái gāo chù yī píng lán。

夜雪

韩元吉

炉火深红蜡炬明,打窗风雪正纵横。lú huǒ shēn hóng là jù míng,dǎ chuāng fēng xuě zhèng zòng héng。
瓦瓶旋注山泉满,却作潇潇细雨声。wǎ píng xuán zhù shān quán mǎn,què zuò xiāo xiāo xì yǔ shēng。

夜雪

韩元吉

伴眼文书细作行,昏昏愁卧雪穿廊。bàn yǎn wén shū xì zuò xíng,hūn hūn chóu wò xuě chuān láng。
何人恰弄风前笛,错认梅花到枕傍。hé rén qià nòng fēng qián dí,cuò rèn méi huā dào zhěn bàng。

咏晴

韩元吉

愁眼东西万里情,山云斜度水风清。chóu yǎn dōng xī wàn lǐ qíng,shān yún xié dù shuǐ fēng qīng。
客行岁晚忽春尽,看到枯林绿叶成。kè xíng suì wǎn hū chūn jǐn,kàn dào kū lín lǜ yè chéng。

春日书事五首

韩元吉

十年骑马听朝鸡,老窃州符簿领迷。shí nián qí mǎ tīng cháo jī,lǎo qiè zhōu fú bù lǐng mí。
衙鼓不闻春睡足,闭门聊喜得幽栖。yá gǔ bù wén chūn shuì zú,bì mén liáo xǐ dé yōu qī。