古诗词

次韵子云送儿女至昭亭见寄

韩元吉

岩岩昭亭山,度岁一再行。yán yán zhāo tíng shān,dù suì yī zài xíng。
吾亲在其下,有路如砥平。wú qīn zài qí xià,yǒu lù rú dǐ píng。
风物岁时佳,岂问楚与荆。fēng wù suì shí jiā,qǐ wèn chǔ yǔ jīng。
胡为不得往,使我涕泗横。hú wèi bù dé wǎng,shǐ wǒ tì sì héng。
出身备王官,敢自颓家声。chū shēn bèi wáng guān,gǎn zì tuí jiā shēng。
圣皇察庶狱,小大必以情。shèng huáng chá shù yù,xiǎo dà bì yǐ qíng。
哀矜且勿喜,死当使之生。āi jīn qiě wù xǐ,sǐ dāng shǐ zhī shēng。
念昔栖闽陬,孤童共营营。niàn xī qī mǐn zōu,gū tóng gòng yíng yíng。
菽水曾几何,青紫望一经。shū shuǐ céng jǐ hé,qīng zǐ wàng yī jīng。
弟兄亦云幸,假节仍专城。dì xiōng yì yún xìng,jiǎ jié réng zhuān chéng。
别离乃频有,仆奴费邀迎。bié lí nǎi pín yǒu,pū nú fèi yāo yíng。
安仁赋闲居,要自贤西征。ān rén fù xián jū,yào zì xián xī zhēng。
板舆日欢侍,儿女森在庭。bǎn yú rì huān shì,ér nǚ sēn zài tíng。
岂比隔山岳,空书问安宁。qǐ bǐ gé shān yuè,kōng shū wèn ān níng。
薄田可负郭,不归定谁令。báo tián kě fù guō,bù guī dìng shuí lìng。
壮士志中原,边尘暗幽并。zhuàng shì zhì zhōng yuán,biān chén àn yōu bìng。
拟蹑冒顿居,端谋渭南耕。nǐ niè mào dùn jū,duān móu wèi nán gēng。
书生复何事,三入老承明。shū shēng fù hé shì,sān rù lǎo chéng míng。
应知当馈叹,廊庙资扶倾。yīng zhī dāng kuì tàn,láng miào zī fú qīng。
忍作寒蝉喑,愿为威凤鸣。rěn zuò hán chán yīn,yuàn wèi wēi fèng míng。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

又溪山堂次韵四首

韩元吉

九衢尘土鬓毛苍,只有溪山意味长。jiǔ qú chén tǔ bìn máo cāng,zhǐ yǒu xī shān yì wèi zhǎng。
但得枫林供欸乃,犹胜斗酒博伊凉。dàn dé fēng lín gōng āi nǎi,yóu shèng dòu jiǔ bó yī liáng。

又溪山堂次韵四首

韩元吉

梅子青青杏子红,绕城荷叶已掀风。méi zi qīng qīng xìng zi hóng,rào chéng hé yè yǐ xiān fēng。
莫嫌春尽无花柳,犹得清樽阿堵中。mò xián chūn jǐn wú huā liǔ,yóu dé qīng zūn ā dǔ zhōng。

紫极观二首

韩元吉

小雨轻云却解晴,菰蒲冲浪过船声。xiǎo yǔ qīng yún què jiě qíng,gū pú chōng làng guò chuán shēng。
已无桃李占春事,浓绿满山风更清。yǐ wú táo lǐ zhàn chūn shì,nóng lǜ mǎn shān fēng gèng qīng。

紫极观二首

韩元吉

杨柳花飞杏子新,园林无地可留春。yáng liǔ huā fēi xìng zi xīn,yuán lín wú dì kě liú chūn。
却寻风雨江边路,惭愧烟霞物外人。què xún fēng yǔ jiāng biān lù,cán kuì yān xiá wù wài rén。

汉光武庙

韩元吉

涿郡渔阳此路分,用兵诸将总如神。zhuō jùn yú yáng cǐ lù fēn,yòng bīng zhū jiāng zǒng rú shén。
白头浪说关中事,邓禹当年已笑人。bái tóu làng shuō guān zhōng shì,dèng yǔ dāng nián yǐ xiào rén。

贺子忱抱膝庵二首

韩元吉

紫橐光华稳致身,会看功业上麒麟。zǐ tuó guāng huá wěn zhì shēn,huì kàn gōng yè shàng qí lín。
丈人久误人间世,莫忘他年蕙帐春。zhàng rén jiǔ wù rén jiān shì,mò wàng tā nián huì zhàng chūn。

贺子忱抱膝庵二首

韩元吉

红覆薰笼锦不如,万株相倚占春馀。hóng fù xūn lóng jǐn bù rú,wàn zhū xiāng yǐ zhàn chūn yú。
小窗睡足花阴里,何似天香下玉除。xiǎo chuāng shuì zú huā yīn lǐ,hé shì tiān xiāng xià yù chú。

钓台

韩元吉

璜溪亦有钓鱼人,一笑鹰扬扫战尘。huáng xī yì yǒu diào yú rén,yī xiào yīng yáng sǎo zhàn chén。
不会先生辞汉祖,投竿深坐此江滨。bù huì xiān shēng cí hàn zǔ,tóu gān shēn zuò cǐ jiāng bīn。

答人问易

韩元吉

阴阳妙用表三才,却问阴阳底许来。yīn yáng miào yòng biǎo sān cái,què wèn yīn yáng dǐ xǔ lái。
若识阴阳由动静,何人更作有无猜。ruò shí yīn yáng yóu dòng jìng,hé rén gèng zuò yǒu wú cāi。

铁镜赠仲俨

韩元吉

石门江畔雁山前,芥室遥知更豁然。shí mén jiāng pàn yàn shān qián,jiè shì yáo zhī gèng huō rán。
百鍊精明真是铁,不妨照破野狐禅。bǎi liàn jīng míng zhēn shì tiě,bù fáng zhào pò yě hú chán。

明老惠炭戏以二小诗

韩元吉

雪里难逢送炭人,地炉炙手便生春。xuě lǐ nán féng sòng tàn rén,dì lú zhì shǒu biàn shēng chūn。
酸寒东野真堪笑,解道曲身成直身。suān hán dōng yě zhēn kān xiào,jiě dào qū shēn chéng zhí shēn。

明老惠炭戏以二小诗

韩元吉

道人作喜每逢场,一束乌薪发电光。dào rén zuò xǐ měi féng chǎng,yī shù wū xīn fā diàn guāng。
便使樽前化红袖,不妨笑杀许旌阳。biàn shǐ zūn qián huà hóng xiù,bù fáng xiào shā xǔ jīng yáng。

访吴元鼎如村五首

韩元吉

野竹漫山水漫门,未离城市却如村。yě zhú màn shān shuǐ màn mén,wèi lí chéng shì què rú cūn。
何须更问柴桑陌,三径虽寒菊尚存。hé xū gèng wèn chái sāng mò,sān jìng suī hán jú shàng cún。

访吴元鼎如村五首

韩元吉

我住城南君在西,柴门草长与人齐。wǒ zhù chéng nán jūn zài xī,chái mén cǎo zhǎng yǔ rén qí。
不妨共踏溪津路,日日云山入杖藜。bù fáng gòng tà xī jīn lù,rì rì yún shān rù zhàng lí。

访吴元鼎如村五首

韩元吉

经旬泥潦路难干,烟袅长林雨暗山。jīng xún ní lǎo lù nán gàn,yān niǎo zhǎng lín yǔ àn shān。
常笑诗人愁屋漏,却思寒士与千间。cháng xiào shī rén chóu wū lòu,què sī hán shì yǔ qiān jiān。