古诗词

陆务观寄著色山水屏

韩元吉

我居面山俯潺湲,凭轩卧牖皆见山。wǒ jū miàn shān fǔ chán yuán,píng xuān wò yǒu jiē jiàn shān。
山光水影入怀袖,秀色爽气非人寰。shān guāng shuǐ yǐng rù huái xiù,xiù sè shuǎng qì fēi rén huán。
故人怜我新结屋,犹恐看山未能足。gù rén lián wǒ xīn jié wū,yóu kǒng kàn shān wèi néng zú。
丹青写作何许图,不碍闭门聊纵目。dān qīng xiě zuò hé xǔ tú,bù ài bì mén liáo zòng mù。
千峰缭绕生白云,小舟荡漾横江滨。qiān fēng liáo rào shēng bái yún,xiǎo zhōu dàng yàng héng jiāng bīn。
楼台高下出兰若,杳渺似有钟磬闻。lóu tái gāo xià chū lán ruò,yǎo miǎo shì yǒu zhōng qìng wén。
坐惊岩壑环四壁,寥落高秋变春色。zuò jīng yán hè huán sì bì,liáo luò gāo qiū biàn chūn sè。
方壶瀛洲远不隔,武陵桃花定谁识。fāng hú yíng zhōu yuǎn bù gé,wǔ líng táo huā dìng shuí shí。
君不见韦侯绝笔画古松,黑雨白日摧虬龙。jūn bù jiàn wéi hóu jué bǐ huà gǔ sōng,hēi yǔ bái rì cuī qiú lóng。
杜陵老翁三叹息,况有山木洪涛风。dù líng lǎo wēng sān tàn xī,kuàng yǒu shān mù hóng tāo fēng。
又不见玉堂真仙草诏罢,静爱春山郭熙画。yòu bù jiàn yù táng zhēn xiān cǎo zhào bà,jìng ài chūn shān guō xī huà。
文章信美身不闲,青嶂白波眼中借。wén zhāng xìn měi shēn bù xián,qīng zhàng bái bō yǎn zhōng jiè。
我今乘间身未衰,杖藜独步哦新诗。wǒ jīn chéng jiān shēn wèi shuāi,zhàng lí dú bù ó xīn shī。
出门见山入见画,佳兴自喜来无时。chū mén jiàn shān rù jiàn huà,jiā xīng zì xǐ lái wú shí。
卧龙山腰镜湖尾,知有高斋照清泚。wò lóng shān yāo jìng hú wěi,zhī yǒu gāo zhāi zhào qīng cǐ。
功名逼子未得休,归坐玉堂应记此。gōng míng bī zi wèi dé xiū,guī zuò yù táng yīng jì cǐ。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

次韵子云盱眙道中三首

韩元吉

桑间无褐半饥人,斗粟千金不换银。sāng jiān wú hè bàn jī rén,dòu sù qiān jīn bù huàn yín。
末路多惭逭沟壑,长年敢笑走埃尘。mò lù duō cán huàn gōu hè,zhǎng nián gǎn xiào zǒu āi chén。
江声直下黄牛峡,河势遥分白马津。jiāng shēng zhí xià huáng niú xiá,hé shì yáo fēn bái mǎ jīn。
回首向来征战地,壮怀俱在只伤神。huí shǒu xiàng lái zhēng zhàn dì,zhuàng huái jù zài zhǐ shāng shén。

答金元鼎喜雨

韩元吉

几日云阴合又开,良田秋近起黄埃。jǐ rì yún yīn hé yòu kāi,liáng tián qiū jìn qǐ huáng āi。
一觞未致灵祠祷,半夜先欣好雨来。yī shāng wèi zhì líng cí dǎo,bàn yè xiān xīn hǎo yǔ lái。
政拙自知容我懒,诗清要是得君催。zhèng zhuō zì zhī róng wǒ lǎn,shī qīng yào shì dé jūn cuī。
不妨咳唾皆珠玉,渐喜新凉入酒杯。bù fáng ké tuò jiē zhū yù,jiàn xǐ xīn liáng rù jiǔ bēi。

答金元鼎喜雨

韩元吉

雨后红蕖满意开,风前绿净绝纤埃。yǔ hòu hóng qú mǎn yì kāi,fēng qián lǜ jìng jué xiān āi。
独怜病守孤吟赏,犹幸诗翁数往来。dú lián bìng shǒu gū yín shǎng,yóu xìng shī wēng shù wǎng lái。
农事已知沟浍足,欢声不待管弦催。nóng shì yǐ zhī gōu huì zú,huān shēng bù dài guǎn xián cuī。
旋舂玉粒添冰酿,莫负樽前鹦鹉杯。xuán chōng yù lì tiān bīng niàng,mò fù zūn qián yīng wǔ bēi。

次韵赵文鼎雨中

韩元吉

老病幽栖不厌闲,未须消息梦长安。lǎo bìng yōu qī bù yàn xián,wèi xū xiāo xī mèng zhǎng ān。
一春意淡连墙竹,终日清香小槛兰。yī chūn yì dàn lián qiáng zhú,zhōng rì qīng xiāng xiǎo kǎn lán。
红蕊便惊风里尽,青林犹惬雨中看。hóng ruǐ biàn jīng fēng lǐ jǐn,qīng lín yóu qiè yǔ zhōng kàn。
故人诗卷从头读,似酌芳樽为解颜。gù rén shī juǎn cóng tóu dú,shì zhuó fāng zūn wèi jiě yán。

次韵中甫兄九日同集张园

韩元吉

湖山秋尽作幽期,未觉浮舟菡萏衰。hú shān qiū jǐn zuò yōu qī,wèi jué fú zhōu hàn dàn shuāi。
怯酒自怜多病后,强歌还忆少年时。qiè jiǔ zì lián duō bìng hòu,qiáng gē hái yì shǎo nián shí。
平芜半绿烟犹接,好菊微黄雨更宜。píng wú bàn lǜ yān yóu jiē,hǎo jú wēi huáng yǔ gèng yí。
单父层台在何许,一樽怀古少陵诗。dān fù céng tái zài hé xǔ,yī zūn huái gǔ shǎo líng shī。

雪中走笔寄邓延硕

韩元吉

去年雪里共清游,萧子酣歌几唱酬。qù nián xuě lǐ gòng qīng yóu,xiāo zi hān gē jǐ chàng chóu。
竹叶又看新酿熟,梅花还作暗香浮。zhú yè yòu kàn xīn niàng shú,méi huā hái zuò àn xiāng fú。
青衫尚想君奔走,短褐空嗟我滞留。qīng shān shàng xiǎng jūn bēn zǒu,duǎn hè kōng jiē wǒ zhì liú。
南北两峰银色界,不应孤负水边楼。nán běi liǎng fēng yín sè jiè,bù yīng gū fù shuǐ biān lóu。

和同僚贺雪应祈

韩元吉

腊近春临雪意迟,褰衣敢惮走灵祠。là jìn chūn lín xuě yì chí,qiān yī gǎn dàn zǒu líng cí。
夜听小雨犹倾耳,晓看群山顿展眉。yè tīng xiǎo yǔ yóu qīng ěr,xiǎo kàn qún shān dùn zhǎn méi。
好句悬知得冰柱,香醪试为压羔儿。hǎo jù xuán zhī dé bīng zhù,xiāng láo shì wèi yā gāo ér。
便应风月台中客,不减梁园赋就时。biàn yīng fēng yuè tái zhōng kè,bù jiǎn liáng yuán fù jiù shí。

次韵韩子师雪中二首

韩元吉

九门叠璧耀朝暾,不比千灯作上元。jiǔ mén dié bì yào cháo tūn,bù bǐ qiān dēng zuò shàng yuán。
天与蕊珠开汉殿,人将冰玉奉尧樽。tiān yǔ ruǐ zhū kāi hàn diàn,rén jiāng bīng yù fèng yáo zūn。
寒威已觉边声静,春意都随诏语温。hán wēi yǐ jué biān shēng jìng,chūn yì dōu suí zhào yǔ wēn。
夜入蔡州飞将在,肯容敌骑妄称尊。yè rù cài zhōu fēi jiāng zài,kěn róng dí qí wàng chēng zūn。

次韵韩子师雪中二首

韩元吉

曲栏高槛倚崔嵬,要是仙京白玉台。qū lán gāo kǎn yǐ cuī wéi,yào shì xiān jīng bái yù tái。
云色自连鳷鹊动,天颜亦为近臣开。yún sè zì lián zhī què dòng,tiān yán yì wèi jìn chén kāi。
光翻午夜浑疑月,花满新春未数梅。guāng fān wǔ yè hún yí yuè,huā mǎn xīn chūn wèi shù méi。
自笑诗成无好语,但知缟带与银杯。zì xiào shī chéng wú hǎo yǔ,dàn zhī gǎo dài yǔ yín bēi。

次韵黄文刚秀才雪中见诒且惠新柑

韩元吉

填空密雪借风威,深闭蓬窗昼掩扉。tián kōng mì xuě jiè fēng wēi,shēn bì péng chuāng zhòu yǎn fēi。
待学仙人乘鹤驾,未容寒士泣牛衣。dài xué xiān rén chéng hè jià,wèi róng hán shì qì niú yī。
连篇妙语千金重,满合黄柑数寸围。lián piān miào yǔ qiān jīn zhòng,mǎn hé huáng gān shù cùn wéi。
细酌清樽酬夜月,更看庭树作花飞。xì zhuó qīng zūn chóu yè yuè,gèng kàn tíng shù zuò huā fēi。

次韵梁子张雪中约游湖上不至

韩元吉

东风阁雨酿重云,剩喜天街玉作尘。dōng fēng gé yǔ niàng zhòng yún,shèng xǐ tiān jiē yù zuò chén。
梅已着花还点缀,柳能吹絮便争新。méi yǐ zhe huā hái diǎn zhuì,liǔ néng chuī xù biàn zhēng xīn。
湖光照坐偏宜晚,酒力攲栏别是春。hú guāng zhào zuò piān yí wǎn,jiǔ lì qī lán bié shì chūn。
惭愧相如未能至,却将冰柱语惊人。cán kuì xiāng rú wèi néng zhì,què jiāng bīng zhù yǔ jīng rén。

次韵子云归兴

韩元吉

湖海周游未卜居,好山时一梦衡庐。hú hǎi zhōu yóu wèi bo jū,hǎo shān shí yī mèng héng lú。
苦无事业堪调鼎,薄有生涯可负锄。kǔ wú shì yè kān diào dǐng,báo yǒu shēng yá kě fù chú。
玩世阮公方蜡屐,归田陶令亦巾车。wán shì ruǎn gōng fāng là jī,guī tián táo lìng yì jīn chē。
屋头早晚东西住,愁绝江船夜雨馀。wū tóu zǎo wǎn dōng xī zhù,chóu jué jiāng chuán yè yǔ yú。

次韵曾吉甫题画屏风

韩元吉

何许江山发兴长,浑疑庐阜对彭郎。hé xǔ jiāng shān fā xīng zhǎng,hún yí lú fù duì péng láng。
胸中丘壑元萧爽,笔下烟波故渺茫。xiōng zhōng qiū hè yuán xiāo shuǎng,bǐ xià yān bō gù miǎo máng。
落落疏松长映座,冥冥飞雨欲侵床。luò luò shū sōng zhǎng yìng zuò,míng míng fēi yǔ yù qīn chuáng。
冷然已作华胥梦,便有群仙到枕旁。lěng rán yǐ zuò huá xū mèng,biàn yǒu qún xiān dào zhěn páng。

次韵王季夷时同宿蒋山

韩元吉

亭亭石塔宝公龛,剩喜僧床得对谈。tíng tíng shí tǎ bǎo gōng kān,shèng xǐ sēng chuáng dé duì tán。
坎壈词场君亦滞,驱驰世路我何堪。kǎn lǎn cí chǎng jūn yì zhì,qū chí shì lù wǒ hé kān。
军书又见纷南北,敌势由来说二三。jūn shū yòu jiàn fēn nán běi,dí shì yóu lái shuō èr sān。
淮岸西风晚更急,似传烽火过江南。huái àn xī fēng wǎn gèng jí,shì chuán fēng huǒ guò jiāng nán。

次韵沈千里玉山道中见寄

韩元吉

霜晴怀玉自生烟,寒色凄凄过雁边。shuāng qíng huái yù zì shēng yān,hán sè qī qī guò yàn biān。
路转湘南知几日,山连楚尾又穷年。lù zhuǎn xiāng nán zhī jǐ rì,shān lián chǔ wěi yòu qióng nián。
相期鸡黍情欢甚,惜别尘埃意黯然。xiāng qī jī shǔ qíng huān shén,xī bié chén āi yì àn rán。
马上哦诗冲暮雪,清风怀我北窗眠。mǎ shàng ó shī chōng mù xuě,qīng fēng huái wǒ běi chuāng mián。