古诗词

陆务观寄著色山水屏

韩元吉

我居面山俯潺湲,凭轩卧牖皆见山。wǒ jū miàn shān fǔ chán yuán,píng xuān wò yǒu jiē jiàn shān。
山光水影入怀袖,秀色爽气非人寰。shān guāng shuǐ yǐng rù huái xiù,xiù sè shuǎng qì fēi rén huán。
故人怜我新结屋,犹恐看山未能足。gù rén lián wǒ xīn jié wū,yóu kǒng kàn shān wèi néng zú。
丹青写作何许图,不碍闭门聊纵目。dān qīng xiě zuò hé xǔ tú,bù ài bì mén liáo zòng mù。
千峰缭绕生白云,小舟荡漾横江滨。qiān fēng liáo rào shēng bái yún,xiǎo zhōu dàng yàng héng jiāng bīn。
楼台高下出兰若,杳渺似有钟磬闻。lóu tái gāo xià chū lán ruò,yǎo miǎo shì yǒu zhōng qìng wén。
坐惊岩壑环四壁,寥落高秋变春色。zuò jīng yán hè huán sì bì,liáo luò gāo qiū biàn chūn sè。
方壶瀛洲远不隔,武陵桃花定谁识。fāng hú yíng zhōu yuǎn bù gé,wǔ líng táo huā dìng shuí shí。
君不见韦侯绝笔画古松,黑雨白日摧虬龙。jūn bù jiàn wéi hóu jué bǐ huà gǔ sōng,hēi yǔ bái rì cuī qiú lóng。
杜陵老翁三叹息,况有山木洪涛风。dù líng lǎo wēng sān tàn xī,kuàng yǒu shān mù hóng tāo fēng。
又不见玉堂真仙草诏罢,静爱春山郭熙画。yòu bù jiàn yù táng zhēn xiān cǎo zhào bà,jìng ài chūn shān guō xī huà。
文章信美身不闲,青嶂白波眼中借。wén zhāng xìn měi shēn bù xián,qīng zhàng bái bō yǎn zhōng jiè。
我今乘间身未衰,杖藜独步哦新诗。wǒ jīn chéng jiān shēn wèi shuāi,zhàng lí dú bù ó xīn shī。
出门见山入见画,佳兴自喜来无时。chū mén jiàn shān rù jiàn huà,jiā xīng zì xǐ lái wú shí。
卧龙山腰镜湖尾,知有高斋照清泚。wò lóng shān yāo jìng hú wěi,zhī yǒu gāo zhāi zhào qīng cǐ。
功名逼子未得休,归坐玉堂应记此。gōng míng bī zi wèi dé xiū,guī zuò yù táng yīng jì cǐ。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

元祐诸公秉国均,诏条先请惠吾民。yuán yòu zhū gōng bǐng guó jūn,zhào tiáo xiān qǐng huì wú mín。
孤雏腐鼠何劳逐,准拟朝廷政事新。gū chú fǔ shǔ hé láo zhú,zhǔn nǐ cháo tíng zhèng shì xīn。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

金貂七叶谁能必,石椁三年计自愚。jīn diāo qī yè shuí néng bì,shí guǒ sān nián jì zì yú。
得鹿覆蕉真一梦,求鱼缘木信狂图。dé lù fù jiāo zhēn yī mèng,qiú yú yuán mù xìn kuáng tú。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

献可争先诋荆国,莹中居首论莆阳。xiàn kě zhēng xiān dǐ jīng guó,yíng zhōng jū shǒu lùn pú yáng。
十年言路皆支党,前无一语讥安昌。shí nián yán lù jiē zhī dǎng,qián wú yī yǔ jī ān chāng。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

近闻羔雁已成群,藻鉴渠能泾渭分。jìn wén gāo yàn yǐ chéng qún,zǎo jiàn qú néng jīng wèi fēn。
急士且须侯雍齿,得贤端可吏朱云。jí shì qiě xū hóu yōng chǐ,dé xián duān kě lì zhū yún。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

刺字几漫冠欲尘,向来浮薄自纷纷。cì zì jǐ màn guān yù chén,xiàng lái fú báo zì fēn fēn。
尔曹胸次多周孔,忍作铜山破贼文。ěr cáo xiōng cì duō zhōu kǒng,rěn zuò tóng shān pò zéi wén。

圣政更新诏书正告讦之罪因得小诗十首

韩元吉

荆棘谁令满路栽,雷州司户却生回。jīng jí shuí lìng mǎn lù zāi,léi zhōu sī hù què shēng huí。
独怜阳陆真天命,不见承平公道开。dú lián yáng lù zhēn tiān mìng,bù jiàn chéng píng gōng dào kāi。

卧病

韩元吉

有身自觉皆为患,了事从来却号痴。yǒu shēn zì jué jiē wèi huàn,le shì cóng lái què hào chī。
贫里定知强健乐,未妨斗酒百篇诗。pín lǐ dìng zhī qiáng jiàn lè,wèi fáng dòu jiǔ bǎi piān shī。

夜宿青阳旅舍起观林端积雪半消疑山矾盛开

韩元吉

风卷千林夜雪晴,九华山下月微明。fēng juǎn qiān lín yè xuě qíng,jiǔ huá shān xià yuè wēi míng。
不须更觅唐昌蕊,树树珑璁玉刻成。bù xū gèng mì táng chāng ruǐ,shù shù lóng cōng yù kè chéng。

去草

韩元吉

永日荒园独荷锄,草根藤蔓喜无馀。yǒng rì huāng yuán dú hé chú,cǎo gēn téng màn xǐ wú yú。
谁怜仲举平生志,却学齐民种树书。shuí lián zhòng jǔ píng shēng zhì,què xué qí mín zhǒng shù shū。

偶兴四首

韩元吉

桂花飘尽菊花黄,闲对芳丛静爱香。guì huā piāo jǐn jú huā huáng,xián duì fāng cóng jìng ài xiāng。
堂下草深须一丈,会看春意满池塘。táng xià cǎo shēn xū yī zhàng,huì kàn chūn yì mǎn chí táng。

偶兴四首

韩元吉

小园无数菊花开,准拟花残便见梅。xiǎo yuán wú shù jú huā kāi,zhǔn nǐ huā cán biàn jiàn méi。
不恨无花正无酒,敲门谁送一樽来。bù hèn wú huā zhèng wú jiǔ,qiāo mén shuí sòng yī zūn lái。

偶兴四首

韩元吉

江南菊少开金色,只有霜葩杂御黄。jiāng nán jú shǎo kāi jīn sè,zhǐ yǒu shuāng pā zá yù huáng。
乞得黄花真爱惜,明年剩种压群芳。qǐ dé huáng huā zhēn ài xī,míng nián shèng zhǒng yā qún fāng。

偶兴四首

韩元吉

爱水仙成百计栽,三年一笑渐能开。ài shuǐ xiān chéng bǎi jì zāi,sān nián yī xiào jiàn néng kāi。
金银岂是吾家物,借我虚名付酒台。jīn yín qǐ shì wú jiā wù,jiè wǒ xū míng fù jiǔ tái。

又溪山堂次韵四首

韩元吉

堂前松竹挺千军,堂外青山万马群。táng qián sōng zhú tǐng qiān jūn,táng wài qīng shān wàn mǎ qún。
横策时来按文阵,要须笔力起风云。héng cè shí lái àn wén zhèn,yào xū bǐ lì qǐ fēng yún。

又溪山堂次韵四首

韩元吉

潋潋溪光白鸟前,昏昏雨脚暮云边。liàn liàn xī guāng bái niǎo qián,hūn hūn yǔ jiǎo mù yún biān。
一年风景君应记,五月来看竞渡船。yī nián fēng jǐng jūn yīng jì,wǔ yuè lái kàn jìng dù chuán。