古诗词

龟峰行

韩元吉

吾闻灵龟不愿死有用于清庙,但愿曳尾安泥涂。wú wén líng guī bù yuàn sǐ yǒu yòng yú qīng miào,dàn yuàn yè wěi ān ní tú。
所以漆园吏,坐叹清江使者逢豫且。suǒ yǐ qī yuán lì,zuò tàn qīng jiāng shǐ zhě féng yù qiě。
龟峰之龟定何物,不在泥涂之下,乃在万仞之上高突兀。guī fēng zhī guī dìng hé wù,bù zài ní tú zhī xià,nǎi zài wàn rèn zhī shàng gāo tū wù。
是耶非耶远莫测,安然不动藏其穴。shì yé fēi yé yuǎn mò cè,ān rán bù dòng cáng qí xué。
伊昔帝尧有圣德,此龟无乃负图出。yī xī dì yáo yǒu shèng dé,cǐ guī wú nǎi fù tú chū。
图成授帝埋其骨,犹使琢石志之存仿佛。tú chéng shòu dì mái qí gǔ,yóu shǐ zuó shí zhì zhī cún fǎng fú。
又疑神禹碑,刊在衡山巅。yòu yí shén yǔ bēi,kān zài héng shān diān。
碑高上与日月并。bēi gāo shàng yǔ rì yuè bìng。
此犹其趺弃不取,神鬼守护逾千年。cǐ yóu qí fū qì bù qǔ,shén guǐ shǒu hù yú qiān nián。
我欲诘其端,此事恍惚无迹,往往皆在太古前。wǒ yù jí qí duān,cǐ shì huǎng hū wú jì,wǎng wǎng jiē zài tài gǔ qián。
斗中神人被发立,蜿蜒佐之从汝蛰。dòu zhōng shén rén bèi fā lì,wān yán zuǒ zhī cóng rǔ zhé。
九阴司存当在此,今汝巢南失其职。jiǔ yīn sī cún dāng zài cǐ,jīn rǔ cháo nán shī qí zhí。
又闻巢县事,颇似伊尹生空桑。yòu wén cháo xiàn shì,pǒ shì yī yǐn shēng kōng sāng。
母妪避水欲徙去,待汝两眼生赤光。mǔ yù bì shuǐ yù xǐ qù,dài rǔ liǎng yǎn shēng chì guāng。
遂令万室之邑化作鱼与鳖,汝乃遁走至此藏。suì lìng wàn shì zhī yì huà zuò yú yǔ biē,rǔ nǎi dùn zǒu zhì cǐ cáng。
上天震威趣汝寿,使汝扶服死且僵。shàng tiān zhèn wēi qù rǔ shòu,shǐ rǔ fú fú sǐ qiě jiāng。
丑形质磔在石笋上,不可以钻,不可以灼,不可以支床。chǒu xíng zhì zhé zài shí sǔn shàng,bù kě yǐ zuān,bù kě yǐ zhuó,bù kě yǐ zhī chuáng。
奈何犹复不自敛,荒崖断壑反以名字彰。nài hé yóu fù bù zì liǎn,huāng yá duàn hè fǎn yǐ míng zì zhāng。
因思支祁锁颈泗水中,帝以巨镇岌峨压其宫。yīn sī zhī qí suǒ jǐng sì shuǐ zhōng,dì yǐ jù zhèn jí é yā qí gōng。
名之以山不以峰,岂有形状与此同。míng zhī yǐ shān bù yǐ fēng,qǐ yǒu xíng zhuàng yǔ cǐ tóng。
吁嗟此山气象盘礴亦雄伟,奇峰罗列三十二。xū jiē cǐ shān qì xiàng pán bó yì xióng wěi,qí fēng luó liè sān shí èr。
或如威凤昂其喙,或如俊猫立且戏。huò rú wēi fèng áng qí huì,huò rú jùn māo lì qiě xì。
石钟孤撑危欲坠,蜃楼矗起见天外。shí zhōng gū chēng wēi yù zhuì,shèn lóu chù qǐ jiàn tiān wài。
大眺么么不足记,神旗铁壁非一类。dà tiào me me bù zú jì,shén qí tiě bì fēi yī lèi。
何用独取汝之名字,岂汝黠且庸。hé yòng dú qǔ rǔ zhī míng zì,qǐ rǔ xiá qiě yōng。
鼓妖炫怪百里内,使汝生存跌宕安可制。gǔ yāo xuàn guài bǎi lǐ nèi,shǐ rǔ shēng cún diē dàng ān kě zhì。
我初信汝灵,今复知汝凶。wǒ chū xìn rǔ líng,jīn fù zhī rǔ xiōng。
江湖波涛汹涌不一濡汝足,云雾呼噏阴晴变态犹无穷。jiāng hú bō tāo xiōng yǒng bù yī rú rǔ zú,yún wù hū xī yīn qíng biàn tài yóu wú qióng。
不知造物安用此,徒以动荡耳目夸儿童。bù zhī zào wù ān yòng cǐ,tú yǐ dòng dàng ěr mù kuā ér tóng。
何时巨灵引手掷汝八荒外,举头直见天穹窿。hé shí jù líng yǐn shǒu zhì rǔ bā huāng wài,jǔ tóu zhí jiàn tiān qióng lóng。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

题苍筤亭

韩元吉

手种苍筤数百竿,筑亭相与枕书看。shǒu zhǒng cāng láng shù bǎi gān,zhù tíng xiāng yǔ zhěn shū kàn。
故知落落非春事,直有青青共岁寒。gù zhī luò luò fēi chūn shì,zhí yǒu qīng qīng gòng suì hán。
一壑自欣幽意足,三年独得此君欢。yī hè zì xīn yōu yì zú,sān nián dú dé cǐ jūn huān。
萧然风露千寻影,搔首哦诗独凭栏。xiāo rán fēng lù qiān xún yǐng,sāo shǒu ó shī dú píng lán。

采箬亭

韩元吉

山缭重城水拍堤,雨晴秋浦静相宜。shān liáo zhòng chéng shuǐ pāi dī,yǔ qíng qiū pǔ jìng xiāng yí。
新篁弄日千竿玉,纹簟披风八尺漪。xīn huáng nòng rì qiān gān yù,wén diàn pī fēng bā chǐ yī。
坐对芳洲端自乐,兴来小艇亦频移。zuò duì fāng zhōu duān zì lè,xīng lái xiǎo tǐng yì pín yí。
他年稳侍蓬莱殿,聊记高亭一笑时。tā nián wěn shì péng lái diàn,liáo jì gāo tíng yī xiào shí。

昼寒亭

韩元吉

月里琼宫不禁寒,谁令白昼堕人间。yuè lǐ qióng gōng bù jìn hán,shuí lìng bái zhòu duò rén jiān。
阴风淅淅来深谷,晴雪霏霏溅两山。yīn fēng xī xī lái shēn gǔ,qíng xuě fēi fēi jiàn liǎng shān。
静爱飞流聊洗耳,坐看绝磴可怡颜。jìng ài fēi liú liáo xǐ ěr,zuò kàn jué dèng kě yí yán。
红尘热客那知此,赤脚青松意自闲。hóng chén rè kè nà zhī cǐ,chì jiǎo qīng sōng yì zì xián。

凌歊台

韩元吉

山到西江势却回,倚山楼殿更高台。shān dào xī jiāng shì què huí,yǐ shān lóu diàn gèng gāo tái。
天容水色望中见,帆影车尘空际来。tiān róng shuǐ sè wàng zhōng jiàn,fān yǐng chē chén kōng jì lái。
桑柘棋分千里迥,波涛壁立两峰开。sāng zhè qí fēn qiān lǐ jiǒng,bō tāo bì lì liǎng fēng kāi。
登临拟问兴亡事,白塔亭亭锁翠苔。dēng lín nǐ wèn xīng wáng shì,bái tǎ tíng tíng suǒ cuì tái。

蓬瀛台

韩元吉

雨馀天宇澹澄瀛,及此秋郊一日晴。yǔ yú tiān yǔ dàn chéng yíng,jí cǐ qiū jiāo yī rì qíng。
轩盖翩翩度林影,笙箫隐隐杂溪声。xuān gài piān piān dù lín yǐng,shēng xiāo yǐn yǐn zá xī shēng。
风随广席歌呼转,云满高台步武生。fēng suí guǎng xí gē hū zhuǎn,yún mǎn gāo tái bù wǔ shēng。
记取今年作重九,丹崖绝壑是神清。jì qǔ jīn nián zuò zhòng jiǔ,dān yá jué hè shì shén qīng。

钱伯同新创明晖阁

韩元吉

使君谈笑两桥成,人向晴虹镜里行。shǐ jūn tán xiào liǎng qiáo chéng,rén xiàng qíng hóng jìng lǐ xíng。
更辟轩窗待游览,要看山水倍澄明。gèng pì xuān chuāng dài yóu lǎn,yào kàn shān shuǐ bèi chéng míng。
波宽十顷知鱼乐,岁熟千家响碓声。bō kuān shí qǐng zhī yú lè,suì shú qiān jiā xiǎng duì shēng。
收拾风光付华月,一樽还记昔文清。shōu shí fēng guāng fù huá yuè,yī zūn hái jì xī wén qīng。

题金元鼎至乐堂

韩元吉

百岁休论七十稀,羡君林壤得熙怡。bǎi suì xiū lùn qī shí xī,xiàn jūn lín rǎng dé xī yí。
赋归已久同元亮,至乐真能慕启期。fù guī yǐ jiǔ tóng yuán liàng,zhì lè zhēn néng mù qǐ qī。
一壑过人聊自足,万钟于我亦何思。yī hè guò rén liáo zì zú,wàn zhōng yú wǒ yì hé sī。
故应不羡纡朱贵,带索行歌世未知。gù yīng bù xiàn yū zhū guì,dài suǒ xíng gē shì wèi zhī。

题十二兄野堂

韩元吉

少年行乐记乡关,月渚霞洲一梦间。shǎo nián xíng lè jì xiāng guān,yuè zhǔ xiá zhōu yī mèng jiān。
为爱轩窗临野水,只疑风景是家山。wèi ài xuān chuāng lín yě shuǐ,zhǐ yí fēng jǐng shì jiā shān。
荷香柳影情偏厚,竹色松声意自闲。hé xiāng liǔ yǐng qíng piān hòu,zhú sè sōng shēng yì zì xián。
堪笑主翁持节手,却来垂钓傍苍湾。kān xiào zhǔ wēng chí jié shǒu,què lái chuí diào bàng cāng wān。

韩子师读书堂置酒见留

韩元吉

酴醾插架未成阴,水满方塘数尺深。tú mí chā jià wèi chéng yīn,shuǐ mǎn fāng táng shù chǐ shēn。
入户幽花真有意,拂檐高竹更关心。rù hù yōu huā zhēn yǒu yì,fú yán gāo zhú gèng guān xīn。
鸣禽唤客知闲景,舞鹤迎人作好音。míng qín huàn kè zhī xián jǐng,wǔ hè yíng rén zuò hǎo yīn。
莫道相逢欠歌管,一觞酒尽读书林。mò dào xiāng féng qiàn gē guǎn,yī shāng jiǔ jǐn dú shū lín。

山桥

韩元吉

倚杖溪桥暮雨垂,春寒空翠著人衣。yǐ zhàng xī qiáo mù yǔ chuí,chūn hán kōng cuì zhù rén yī。
凌空怪石如旗竖,喷壑清泉作练飞。líng kōng guài shí rú qí shù,pēn hè qīng quán zuò liàn fēi。
乘兴正须随地饮,醉狂聊共插花归。chéng xīng zhèng xū suí dì yǐn,zuì kuáng liáo gòng chā huā guī。
从教拍手儿童笑,要是山深客到稀。cóng jiào pāi shǒu ér tóng xiào,yào shì shān shēn kè dào xī。

范良臣见过云有食粥之忧以斛米助之因得长句

韩元吉

救饥岂复卫文子,阙食尚怜颜鲁公。jiù jī qǐ fù wèi wén zi,quē shí shàng lián yán lǔ gōng。
定知啜粥可糊口,未至复疾号山芎。dìng zhī chuài zhōu kě hú kǒu,wèi zhì fù jí hào shān qiōng。
东方千牍羡饱死,颜氏一瓢嗟屡空。dōng fāng qiān dú xiàn bǎo sǐ,yán shì yī piáo jiē lǚ kōng。
我家无钱但斛粟,与子共坐诗能穷。wǒ jiā wú qián dàn hú sù,yǔ zi gòng zuò shī néng qióng。

伏日诸君小集沈明远以小疾不预作诗戏之

韩元吉

广文官冷酒钱空,平日清樽一笑同。guǎng wén guān lěng jiǔ qián kōng,píng rì qīng zūn yī xiào tóng。
苦忆车公来座上,翻成王老隐墙东。kǔ yì chē gōng lái zuò shàng,fān chéng wáng lǎo yǐn qiáng dōng。
定中示病应非病,诗里能穷有底穷。dìng zhōng shì bìng yīng fēi bìng,shī lǐ néng qióng yǒu dǐ qióng。
凉月满天新雨足,试凭檄语愈头风。liáng yuè mǎn tiān xīn yǔ zú,shì píng xí yǔ yù tóu fēng。

闻吴端朝作真率集

韩元吉

他年曾作社中人,肮脏归来白发新。tā nián céng zuò shè zhōng rén,āng zàng guī lái bái fā xīn。
阔别常思共杯酌,旧交那得更比邻。kuò bié cháng sī gòng bēi zhuó,jiù jiāo nà dé gèng bǐ lín。
黄鸡白酒可劳劝,青笋乌椑未绝贫。huáng jī bái jiǔ kě láo quàn,qīng sǔn wū bēi wèi jué pín。
恨不从君语终夕,空斋愁坐独伤神。hèn bù cóng jūn yǔ zhōng xī,kōng zhāi chóu zuò dú shāng shén。

令防得女招饮以病不往走笔戏之

韩元吉

平生诸女重吾贫,敢意君家亦效颦。píng shēng zhū nǚ zhòng wú pín,gǎn yì jūn jiā yì xiào pín。
丑恶未妨攘盗贼,长成难议卜比邻。chǒu è wèi fáng rǎng dào zéi,zhǎng chéng nán yì bo bǐ lín。
遥怜四十称郎罢,岂惜千金办主人。yáo lián sì shí chēng láng bà,qǐ xī qiān jīn bàn zhǔ rén。
美酒尚须留待我,明年应见玉麒麟。měi jiǔ shàng xū liú dài wǒ,míng nián yīng jiàn yù qí lín。

次韵陈子象谢新火诗

韩元吉

曲水流觞迹易陈,水边那复御厨珍。qū shuǐ liú shāng jì yì chén,shuǐ biān nà fù yù chú zhēn。
茶烟永日看轻扬,槐火今年又一新。chá yān yǒng rì kàn qīng yáng,huái huǒ jīn nián yòu yī xīn。
邻舍未应烦束缊,官庖犹幸有舆薪。lín shě wèi yīng fán shù yūn,guān páo yóu xìng yǒu yú xīn。
须公更试长檠夜,剩照歌台拂镜尘。xū gōng gèng shì zhǎng qíng yè,shèng zhào gē tái fú jìng chén。