古诗词

和野渡赋双竹松梅古风

卫宗武

挺然昂霄蟠涧阿,彼美松者非凡槎。tǐng rán áng xiāo pán jiàn ā,bǐ měi sōng zhě fēi fán chá。
千林摇落乃孤秀,舞春杨柳徒傞傞。qiān lín yáo luò nǎi gū xiù,wǔ chūn yáng liǔ tú suō suō。
翛然照水溪一涯,彼美梅者非凡葩。xiāo rán zhào shuǐ xī yī yá,bǐ měi méi zhě fēi fán pā。
冰姿皎洁抱清独,漫山桃李徒繁华。bīng zī jiǎo jié bào qīng dú,màn shān táo lǐ tú fán huá。
昔人品题信不苟,每以此木配此花。xī rén pǐn tí xìn bù gǒu,měi yǐ cǐ mù pèi cǐ huā。
伊谁挈置小盆盎,高标盘曲良可嗟。yī shuí qiè zhì xiǎo pén àng,gāo biāo pán qū liáng kě jiē。
然虽矫揉失真性,幽香贞色仍堪夸。rán suī jiǎo róu shī zhēn xìng,yōu xiāng zhēn sè réng kān kuā。
况分瑞竹与鼎立,岁寒之侣何以加。kuàng fēn ruì zhú yǔ dǐng lì,suì hán zhī lǚ hé yǐ jiā。
竹尤挺特过二者,逸鞭吐秀如兰芽。zhú yóu tǐng tè guò èr zhě,yì biān tǔ xiù rú lán yá。
两枝撑出露头角,一类襁褓髻未丫。liǎng zhī chēng chū lù tóu jiǎo,yī lèi qiǎng bǎo jì wèi yā。
于中此更拔其萃,似觉小异如孟嘉。yú zhōng cǐ gèng bá qí cuì,shì jué xiǎo yì rú mèng jiā。
会从尺寸达寻丈,摩拂穹汉生云霞。huì cóng chǐ cùn dá xún zhàng,mó fú qióng hàn shēng yún xiá。
可亲雅与书帙称,相对慎勿肉食奢。kě qīn yǎ yǔ shū zhì chēng,xiāng duì shèn wù ròu shí shē。
君之取友莫此尚,此友宁久留君家。jūn zhī qǔ yǒu mò cǐ shàng,cǐ yǒu níng jiǔ liú jūn jiā。
须知调鼎待佳实,岂但水影夸横斜。xū zhī diào dǐng dài jiā shí,qǐ dàn shuǐ yǐng kuā héng xié。
须知大才作隆栋,岂但古干森虬蛇。xū zhī dà cái zuò lóng dòng,qǐ dàn gǔ gàn sēn qiú shé。
虚心劲节岂无用,宁在楚楚仪容佳。xū xīn jìn jié qǐ wú yòng,níng zài chǔ chǔ yí róng jiā。
为龙致雨行矣神,变化轰雷掣电与世驱奸邪。wèi lóng zhì yǔ xíng yǐ shén,biàn huà hōng léi chè diàn yǔ shì qū jiān xié。

卫宗武

卫宗武约公元?年至一二八九年字洪父,(一作淇父)自号九山,嘉兴华亭人。生年不详,卒于元世祖至元二十六年。淳佑间历官尚书郎,出知常州。罢官闲居三十余载,以诗丈自娱。宋亡,不仕。宗武著有《秋声集》八卷,《国史经籍志》传于世。诗文气韵冲澹,有萧然自得之趣。 卫宗武的作品>>

猜您喜欢

题画轴卷后

卫宗武

林阜玉参差,寒乌千万斯。lín fù yù cān chà,hán wū qiān wàn sī。
直疑飞绕处,错认月明枝。zhí yí fēi rào chù,cuò rèn yuè míng zhī。

蜘蛛

卫宗武

经纬智何多,网张犹设罗。jīng wěi zhì hé duō,wǎng zhāng yóu shè luó。
但知为物阱,更有物谁何。dàn zhī wèi wù jǐng,gèng yǒu wù shuí hé。

卫宗武

为巢倒悬树,窍窍自成房。wèi cháo dào xuán shù,qiào qiào zì chéng fáng。
螫人虽有毒,终为人所伤。shì rén suī yǒu dú,zhōng wèi rén suǒ shāng。

蝇虎

卫宗武

状有类蛛蝥,见物常勇投。zhuàng yǒu lèi zhū máo,jiàn wù cháng yǒng tóu。
奋身如虎猛,所得亦蝇头。fèn shēn rú hǔ měng,suǒ dé yì yíng tóu。

咏蝇

卫宗武

营营止于棘,或赤而或黑。yíng yíng zhǐ yú jí,huò chì ér huò hēi。
皓皓染成污,奸魂并佞魄。hào hào rǎn chéng wū,jiān hún bìng nìng pò。

卫宗武

本从腐草生,聚为寒士灯。běn cóng fǔ cǎo shēng,jù wèi hán shì dēng。
一朝书课效,功宁不汝矜。yī cháo shū kè xiào,gōng níng bù rǔ jīn。

绝交

卫宗武

北山有鸣鸮,不洁而嗤凤。běi shān yǒu míng xiāo,bù jié ér chī fèng。
宜下绝交书,埙篪非伯仲。yí xià jué jiāo shū,xūn chí fēi bó zhòng。

次韵赋蜡梅

卫宗武

将到穷冬寂寞乡,谁知花事未渠央。jiāng dào qióng dōng jì mò xiāng,shuí zhī huā shì wèi qú yāng。
最怜剪蜡翻新样,却笑烧铅作素妆。zuì lián jiǎn là fān xīn yàng,què xiào shāo qiān zuò sù zhuāng。

次韵赋蜡梅

卫宗武

能向早梅前独秀,何妨秋卉后才香。néng xiàng zǎo méi qián dú xiù,hé fáng qiū huì hòu cái xiāng。
只嫌一种开何晚,直待东风为发扬。zhǐ xián yī zhǒng kāi hé wǎn,zhí dài dōng fēng wèi fā yáng。

和咏梅

卫宗武

独占东风第一筹,孤芳不与众芳侔。dú zhàn dōng fēng dì yī chóu,gū fāng bù yǔ zhòng fāng móu。
飘零犹待调金鼎,未逐凡花浪蕊休。piāo líng yóu dài diào jīn dǐng,wèi zhú fán huā làng ruǐ xiū。

和咏梅

卫宗武

点检春工首到梅,枝枝羞涩未全开。diǎn jiǎn chūn gōng shǒu dào méi,zhī zhī xiū sè wèi quán kāi。
试看诗句相料理,换得清香入梦来。shì kàn shī jù xiāng liào lǐ,huàn dé qīng xiāng rù mèng lái。

和咏梅

卫宗武

年前疏秀明于雪,年后芬敷蓊若云。nián qián shū xiù míng yú xuě,nián hòu fēn fū wěng ruò yún。
有色有香尤耐久,十分春事占三分。yǒu sè yǒu xiāng yóu nài jiǔ,shí fēn chūn shì zhàn sān fēn。

春日

卫宗武

天公要与物为春,人事纷纷蔼若云。tiān gōng yào yǔ wù wèi chūn,rén shì fēn fēn ǎi ruò yún。
锦绣山川谁管领,只应鱼鸟得平分。jǐn xiù shān chuān shuí guǎn lǐng,zhǐ yīng yú niǎo dé píng fēn。

和海棠韵

卫宗武

鬓雾鬟云衬脸红,嫣然一笑倚春风。bìn wù huán yún chèn liǎn hóng,yān rán yī xiào yǐ chūn fēng。
直疑倾国倾城魄,聚入此花颜色中。zhí yí qīng guó qīng chéng pò,jù rù cǐ huā yán sè zhōng。

为慈上人赋云溪

卫宗武

油然出岫擘晴绵,点缀青空水接天。yóu rán chū xiù bāi qíng mián,diǎn zhuì qīng kōng shuǐ jiē tiān。
心迹两闲无俗累,静观飞跃乐鱼鸢。xīn jì liǎng xián wú sú lèi,jìng guān fēi yuè lè yú yuān。