古诗词

己亥秋陪伯山游中条穷尽山中之胜明年春迓王毅伯再过山下呈伯山

赵鼎

条山有佳色,不入俗子眼。tiáo shān yǒu jiā sè,bù rù sú zi yǎn。
结庐傍洓水,永与山作伴。jié lú bàng sè shuǐ,yǒng yǔ shān zuò bàn。
一脚落宦游,坐叹千里远。yī jiǎo luò huàn yóu,zuò tàn qiān lǐ yuǎn。
长恐山灵檄,重令猿鹤怨。zhǎng kǒng shān líng xí,zhòng lìng yuán hè yuàn。
朅来河之湄,用意固不浅。qiè lái hé zhī méi,yòng yì gù bù qiǎn。
拟从水石行,稍释烟霞恋。nǐ cóng shuǐ shí xíng,shāo shì yān xiá liàn。
而于阛阓中,举首即相见。ér yú huán huì zhōng,jǔ shǒu jí xiāng jiàn。
相看犹有情,不改旧颜面。xiāng kàn yóu yǒu qíng,bù gǎi jiù yán miàn。
自怜非故吾,抚心祗愧赧。zì lián fēi gù wú,fǔ xīn zhī kuì nǎn。
唯公绝俗姿,体道任舒卷。wéi gōng jué sú zī,tǐ dào rèn shū juǎn。
笑揖浮邱伯,双凫脱羁绊。xiào yī fú qiū bó,shuāng fú tuō jī bàn。
步武招我陪,放歌容我乱。bù wǔ zhāo wǒ péi,fàng gē róng wǒ luàn。
窅窕空翠间,风驭蹑云栈。yǎo tiǎo kōng cuì jiān,fēng yù niè yún zhàn。
山亦为君容,景态互明焕。shān yì wèi jūn róng,jǐng tài hù míng huàn。
别去今几时,兹游倏飞电。bié qù jīn jǐ shí,zī yóu shū fēi diàn。
所思在岩壑,欲往不得便。suǒ sī zài yán hè,yù wǎng bù dé biàn。
此身被官缚,事迫胡可缓。cǐ shēn bèi guān fù,shì pò hú kě huǎn。
东风涨边尘,羸马注长坂。dōng fēng zhǎng biān chén,léi mǎ zhù zhǎng bǎn。
崎曲馀百里,尽日期往返。qí qū yú bǎi lǐ,jǐn rì qī wǎng fǎn。
问途策而前,不复微吟款。wèn tú cè ér qián,bù fù wēi yín kuǎn。
向来经行处,犹作生绡展。xiàng lái jīng xíng chù,yóu zuò shēng xiāo zhǎn。
怅念扪萝手,去敛趋庭板。chàng niàn mén luó shǒu,qù liǎn qū tíng bǎn。
忽放微云开,顾我一笑筦。hū fàng wēi yún kāi,gù wǒ yī xiào guǎn。
出没高树端,退避还偃蹇。chū méi gāo shù duān,tuì bì hái yǎn jiǎn。
俗驾良已非,尘容更增腼。sú jià liáng yǐ fēi,chén róng gèng zēng miǎn。
解鞍迫昏暮,假榻憩疲懒。jiě ān pò hūn mù,jiǎ tà qì pí lǎn。
夜梦五老人,诘诟不容辨。yè mèng wǔ lǎo rén,jí gòu bù róng biàn。
局促将安之,勇退在能断。jú cù jiāng ān zhī,yǒng tuì zài néng duàn。
利害甚白黑,胡为两交战。lì hài shén bái hēi,hú wèi liǎng jiāo zhàn。
语已去飘忽,欲留不可挽。yǔ yǐ qù piāo hū,yù liú bù kě wǎn。
那知有志士,居以贫为患。nà zhī yǒu zhì shì,jū yǐ pín wèi huàn。
求田亦本谋,他日当能办。qiú tián yì běn móu,tā rì dāng néng bàn。
伏枥马告劳,投林鸟知倦。fú lì mǎ gào láo,tóu lín niǎo zhī juàn。
岁时耕耨馀,食息桑榆暖。suì shí gēng nòu yú,shí xī sāng yú nuǎn。
优游聊卒岁,谁复议樗散。yōu yóu liáo zú suì,shuí fù yì chū sàn。
却坐洓水傍,适我结庐愿。què zuò sè shuǐ bàng,shì wǒ jié lú yuàn。
赵鼎

赵鼎

赵鼎(1085-1147), 南宋政治家、词人。字元镇,自号得全居士。南宋解州闻喜(今属山西)人。宋高宗时的宰相。有《忠正德文集》10卷,清道光刊本。《四印斋所刻词》有《得全居士词》一卷,存词45首。 赵鼎的作品>>

猜您喜欢

役所书事用山谷观化韵

赵鼎

浩荡东风卷送春,娇莺雏燕谩争新。hào dàng dōng fēng juǎn sòng chūn,jiāo yīng chú yàn mán zhēng xīn。
此心自有青山约,不是看花陌上人。cǐ xīn zì yǒu qīng shān yuē,bù shì kàn huā mò shàng rén。

会郑有功

赵鼎

江流变血火连天,闻道舟行相后先。jiāng liú biàn xuè huǒ lián tiān,wén dào zhōu xíng xiāng hòu xiān。
今世谋身无第一,政缘夫子爱逃禅。jīn shì móu shēn wú dì yī,zhèng yuán fū zi ài táo chán。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

关山戎马信音稀,肠断无人寄一枝。guān shān róng mǎ xìn yīn xī,cháng duàn wú rén jì yī zhī。
沾酒西城联骑入,上林踏雪探春时。zhān jiǔ xī chéng lián qí rù,shàng lín tà xuě tàn chūn shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

孤标亦自惜幽姿,折赠行人第几枝。gū biāo yì zì xī yōu zī,zhé zèng xíng rén dì jǐ zhī。
万斛清愁江上雨,曾看结子欲黄时。wàn hú qīng chóu jiāng shàng yǔ,céng kàn jié zi yù huáng shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

玉瘦香寒不自持,潇然冷蕊暗疏枝。yù shòu xiāng hán bù zì chí,xiāo rán lěng ruǐ àn shū zhī。
向来几许闲花木,及见春光烂漫时。xiàng lái jǐ xǔ xián huā mù,jí jiàn chūn guāng làn màn shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

天与清芬心自知,丛林深处出纤枝。tiān yǔ qīng fēn xīn zì zhī,cóng lín shēn chù chū xiān zhī。
发明无限春消息,正是风霜作恶时。fā míng wú xiàn chūn xiāo xī,zhèng shì fēng shuāng zuò è shí。

自四明回越宿通明堰下

赵鼎

短棹还随海浪回,通明堰下小徘徊。duǎn zhào hái suí hǎi làng huí,tōng míng yàn xià xiǎo pái huái。
东风吹落篷窗雨,点点春愁枕上来。dōng fēng chuī luò péng chuāng yǔ,diǎn diǎn chūn chóu zhěn shàng lái。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

一壶春色玉生光,最爱霏霏绕鼻香。yī hú chūn sè yù shēng guāng,zuì ài fēi fēi rào bí xiāng。
浅醉不禁衣袖冷,幽林风雨夜苍凉。qiǎn zuì bù jìn yī xiù lěng,yōu lín fēng yǔ yè cāng liáng。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

仙官新拜旧词臣,林下相逢又一人。xiān guān xīn bài jiù cí chén,lín xià xiāng féng yòu yī rén。
勿谓沧浪清可濯,此心原自绝纤尘。wù wèi cāng làng qīng kě zhuó,cǐ xīn yuán zì jué xiān chén。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

于世无功懒据鞍,诛茅种竹老空山。yú shì wú gōng lǎn jù ān,zhū máo zhǒng zhú lǎo kōng shān。
不应天与静中趣,自是人容拙者闲。bù yīng tiān yǔ jìng zhōng qù,zì shì rén róng zhuō zhě xián。

无题

赵鼎

胶胶身世竟何穷,急电飞花过眼空。jiāo jiāo shēn shì jìng hé qióng,jí diàn fēi huā guò yǎn kōng。
惟有离愁推不去,五更孤枕角声中。wéi yǒu lí chóu tuī bù qù,wǔ gèng gū zhěn jiǎo shēng zhōng。

再书一绝

赵鼎

吴九何如黄四娘,能令诗老醉颠狂。wú jiǔ hé rú huáng sì niáng,néng lìng shī lǎo zuì diān kuáng。
可怜去岁花前客,戎马尘埃两鬓霜。kě lián qù suì huā qián kè,róng mǎ chén āi liǎng bìn shuāng。

元长谒仲长彦文赠以樽酒

赵鼎

杖头挑取一壶春,要使朱颜日日新。zhàng tóu tiāo qǔ yī hú chūn,yào shǐ zhū yán rì rì xīn。
何必稽山寻贺老,风流俱是谪仙人。hé bì jī shān xún hè lǎo,fēng liú jù shì zhé xiān rén。

范元长寄示刘野夫满庭芳曲因用其语戏呈

赵鼎

暮年身计酒葫芦,定是前身刘野夫。mù nián shēn jì jiǔ hú lú,dìng shì qián shēn liú yě fū。
他日烂柯山下见,俨然一部黑髭须。tā rì làn kē shān xià jiàn,yǎn rán yī bù hēi zī xū。

次韵元长观梅三首

赵鼎

曳杖山间自探春,雨馀梅意已清新。yè zhàng shān jiān zì tàn chūn,yǔ yú méi yì yǐ qīng xīn。
兵戎草草伤沦落,一醉花前有几人。bīng róng cǎo cǎo shāng lún luò,yī zuì huā qián yǒu jǐ rén。