古诗词

梦觉一首时将解安邑赴调

赵鼎

明月入破窗,一室炯如晓。míng yuè rù pò chuāng,yī shì jiǒng rú xiǎo。
幽人睡易惊,遥夜正寒悄。yōu rén shuì yì jīng,yáo yè zhèng hán qiāo。
自缘怀抱恶,安得梦寐好。zì yuán huái bào è,ān dé mèng mèi hǎo。
推枕惘不乐,念念堕空杳。tuī zhěn wǎng bù lè,niàn niàn duò kōng yǎo。
所思天一涯,忽忽令人老。suǒ sī tiān yī yá,hū hū lìng rén lǎo。
老境足悲伤,穷愁更萦绕。lǎo jìng zú bēi shāng,qióng chóu gèng yíng rào。
嗟余竟奚为,滥为策名早。jiē yú jìng xī wèi,làn wèi cè míng zǎo。
漫浪戏一官,不觉成潦倒。màn làng xì yī guān,bù jué chéng lǎo dào。
况此百日中,随分接纷扰。kuàng cǐ bǎi rì zhōng,suí fēn jiē fēn rǎo。
跧如辕下驹,孤甚沙洲鸟。quán rú yuán xià jū,gū shén shā zhōu niǎo。
未妨公事多,但使痴儿了。wèi fáng gōng shì duō,dàn shǐ chī ér le。
州县定劳人,侏儒尚能饱。zhōu xiàn dìng láo rén,zhū rú shàng néng bǎo。
毋作腐鼠吓,要同牛骥皂。wú zuò fǔ shǔ xià,yào tóng niú jì zào。
更怜爱酒陶,未免空囊赵。gèng lián ài jiǔ táo,wèi miǎn kōng náng zhào。
去矣莫留行,峥嵘岁云杪。qù yǐ mò liú xíng,zhēng róng suì yún miǎo。
三宿恋桑下,千载归华表。sān sù liàn sāng xià,qiān zài guī huá biǎo。
更堪无定居,惊飙转蓬葆。gèng kān wú dìng jū,jīng biāo zhuǎn péng bǎo。
卧闻南飞鹊,悲鸣树三绕。wò wén nán fēi què,bēi míng shù sān rào。
念尔将安之,天阔风霜渺。niàn ěr jiāng ān zhī,tiān kuò fēng shuāng miǎo。
不如刷劲翮,去蹑鸿鹄矫。bù rú shuā jìn hé,qù niè hóng gǔ jiǎo。
赵鼎

赵鼎

赵鼎(1085-1147), 南宋政治家、词人。字元镇,自号得全居士。南宋解州闻喜(今属山西)人。宋高宗时的宰相。有《忠正德文集》10卷,清道光刊本。《四印斋所刻词》有《得全居士词》一卷,存词45首。 赵鼎的作品>>

猜您喜欢

役所书事用山谷观化韵

赵鼎

浩荡东风卷送春,娇莺雏燕谩争新。hào dàng dōng fēng juǎn sòng chūn,jiāo yīng chú yàn mán zhēng xīn。
此心自有青山约,不是看花陌上人。cǐ xīn zì yǒu qīng shān yuē,bù shì kàn huā mò shàng rén。

会郑有功

赵鼎

江流变血火连天,闻道舟行相后先。jiāng liú biàn xuè huǒ lián tiān,wén dào zhōu xíng xiāng hòu xiān。
今世谋身无第一,政缘夫子爱逃禅。jīn shì móu shēn wú dì yī,zhèng yuán fū zi ài táo chán。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

关山戎马信音稀,肠断无人寄一枝。guān shān róng mǎ xìn yīn xī,cháng duàn wú rén jì yī zhī。
沾酒西城联骑入,上林踏雪探春时。zhān jiǔ xī chéng lián qí rù,shàng lín tà xuě tàn chūn shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

孤标亦自惜幽姿,折赠行人第几枝。gū biāo yì zì xī yōu zī,zhé zèng xíng rén dì jǐ zhī。
万斛清愁江上雨,曾看结子欲黄时。wàn hú qīng chóu jiāng shàng yǔ,céng kàn jié zi yù huáng shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

玉瘦香寒不自持,潇然冷蕊暗疏枝。yù shòu xiāng hán bù zì chí,xiāo rán lěng ruǐ àn shū zhī。
向来几许闲花木,及见春光烂漫时。xiàng lái jǐ xǔ xián huā mù,jí jiàn chūn guāng làn màn shí。

自越趋明上虞道中和季申梅四首

赵鼎

天与清芬心自知,丛林深处出纤枝。tiān yǔ qīng fēn xīn zì zhī,cóng lín shēn chù chū xiān zhī。
发明无限春消息,正是风霜作恶时。fā míng wú xiàn chūn xiāo xī,zhèng shì fēng shuāng zuò è shí。

自四明回越宿通明堰下

赵鼎

短棹还随海浪回,通明堰下小徘徊。duǎn zhào hái suí hǎi làng huí,tōng míng yàn xià xiǎo pái huái。
东风吹落篷窗雨,点点春愁枕上来。dōng fēng chuī luò péng chuāng yǔ,diǎn diǎn chūn chóu zhěn shàng lái。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

一壶春色玉生光,最爱霏霏绕鼻香。yī hú chūn sè yù shēng guāng,zuì ài fēi fēi rào bí xiāng。
浅醉不禁衣袖冷,幽林风雨夜苍凉。qiǎn zuì bù jìn yī xiù lěng,yōu lín fēng yǔ yè cāng liáng。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

仙官新拜旧词臣,林下相逢又一人。xiān guān xīn bài jiù cí chén,lín xià xiāng féng yòu yī rén。
勿谓沧浪清可濯,此心原自绝纤尘。wù wèi cāng làng qīng kě zhuó,cǐ xīn yuán zì jué xiān chén。

彦文携玉友见过出示致道小诗因次其韵

赵鼎

于世无功懒据鞍,诛茅种竹老空山。yú shì wú gōng lǎn jù ān,zhū máo zhǒng zhú lǎo kōng shān。
不应天与静中趣,自是人容拙者闲。bù yīng tiān yǔ jìng zhōng qù,zì shì rén róng zhuō zhě xián。

无题

赵鼎

胶胶身世竟何穷,急电飞花过眼空。jiāo jiāo shēn shì jìng hé qióng,jí diàn fēi huā guò yǎn kōng。
惟有离愁推不去,五更孤枕角声中。wéi yǒu lí chóu tuī bù qù,wǔ gèng gū zhěn jiǎo shēng zhōng。

再书一绝

赵鼎

吴九何如黄四娘,能令诗老醉颠狂。wú jiǔ hé rú huáng sì niáng,néng lìng shī lǎo zuì diān kuáng。
可怜去岁花前客,戎马尘埃两鬓霜。kě lián qù suì huā qián kè,róng mǎ chén āi liǎng bìn shuāng。

元长谒仲长彦文赠以樽酒

赵鼎

杖头挑取一壶春,要使朱颜日日新。zhàng tóu tiāo qǔ yī hú chūn,yào shǐ zhū yán rì rì xīn。
何必稽山寻贺老,风流俱是谪仙人。hé bì jī shān xún hè lǎo,fēng liú jù shì zhé xiān rén。

范元长寄示刘野夫满庭芳曲因用其语戏呈

赵鼎

暮年身计酒葫芦,定是前身刘野夫。mù nián shēn jì jiǔ hú lú,dìng shì qián shēn liú yě fū。
他日烂柯山下见,俨然一部黑髭须。tā rì làn kē shān xià jiàn,yǎn rán yī bù hēi zī xū。

次韵元长观梅三首

赵鼎

曳杖山间自探春,雨馀梅意已清新。yè zhàng shān jiān zì tàn chūn,yǔ yú méi yì yǐ qīng xīn。
兵戎草草伤沦落,一醉花前有几人。bīng róng cǎo cǎo shāng lún luò,yī zuì huā qián yǒu jǐ rén。