古诗词

用常甫元韵寄彭泽曾移忠

孔平仲

清秋古邑气象开,健令曳组从南来。qīng qiū gǔ yì qì xiàng kāi,jiàn lìng yè zǔ cóng nán lái。
渊明已往狄公死,继有贤者荒山隈。yuān míng yǐ wǎng dí gōng sǐ,jì yǒu xián zhě huāng shān wēi。
九江安流息骇浪,百里和气迎新雷。jiǔ jiāng ān liú xī hài làng,bǎi lǐ hé qì yíng xīn léi。
积年逋事一朝决,落笔翩翩何快哉。jī nián bū shì yī cháo jué,luò bǐ piān piān hé kuài zāi。
幽潜曲折皆照见,正以宝鉴悬高台。yōu qián qū zhé jiē zhào jiàn,zhèng yǐ bǎo jiàn xuán gāo tái。
古称岂弟民父母,君视百姓犹婴孩。gǔ chēng qǐ dì mín fù mǔ,jūn shì bǎi xìng yóu yīng hái。
近来俗吏狃文法,往往习尚以利回。jìn lái sú lì niǔ wén fǎ,wǎng wǎng xí shàng yǐ lì huí。
惟君用心知自性,造次所发皆矜哀。wéi jūn yòng xīn zhī zì xìng,zào cì suǒ fā jiē jīn āi。
政成讼简当暇日,间或吟诗持酒杯。zhèng chéng sòng jiǎn dāng xiá rì,jiān huò yín shī chí jiǔ bēi。
言辞泠泠韵不俗,识子眉宇无纤埃。yán cí líng líng yùn bù sú,shí zi méi yǔ wú xiān āi。
长篇示我已逾月,诗债甚久烦君催。zhǎng piān shì wǒ yǐ yú yuè,shī zhài shén jiǔ fán jūn cuī。
我如荒田废耕垦,嘉谷不植岁且灾。wǒ rú huāng tián fèi gēng kěn,jiā gǔ bù zhí suì qiě zāi。
为君游顽揠枯槁,满把所收惟草莱。wèi jūn yóu wán yà kū gǎo,mǎn bǎ suǒ shōu wéi cǎo lái。
金山万丈绝梯级,手聚沙砾空成堆。jīn shān wàn zhàng jué tī jí,shǒu jù shā lì kōng chéng duī。
龙鳞难攀徒自苦,狗尾强续良可咍。lóng lín nán pān tú zì kǔ,gǒu wěi qiáng xù liáng kě hāi。
想君风采方引领,忽见溯浪停高桅。xiǎng jūn fēng cǎi fāng yǐn lǐng,hū jiàn sù làng tíng gāo wéi。
迎门倒履喜如沃,相与一笑倾新醅。yíng mén dào lǚ xǐ rú wò,xiāng yǔ yī xiào qīng xīn pēi。
曹亭孤峙眺回远,杖策共寻幽磴苔。cáo tíng gū zhì tiào huí yuǎn,zhàng cè gòng xún yōu dèng tái。
诸峰积雪倚天白,此处酬唱须清才。zhū fēng jī xuě yǐ tiān bái,cǐ chù chóu chàng xū qīng cái。
老鸡爪嘴未易犯,敛翅避子甘低徊。lǎo jī zhǎo zuǐ wèi yì fàn,liǎn chì bì zi gān dī huái。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

李白祠堂

孔平仲

太白之精出李白,诗中元帅酒家豪。tài bái zhī jīng chū lǐ bái,shī zhōng yuán shuài jiǔ jiā háo。
轩然眉目已如此,况著当年宫锦袍。xuān rán méi mù yǐ rú cǐ,kuàng zhù dāng nián gōng jǐn páo。

次韵和常父渡江寄经父

孔平仲

江风初息浪花低,轧轧扁舟犯晓鸡。jiāng fēng chū xī làng huā dī,yà yà biǎn zhōu fàn xiǎo jī。
想得蓬莱秋睡觉,暖寒方索玉东西。xiǎng dé péng lái qiū shuì jué,nuǎn hán fāng suǒ yù dōng xī。

春色最佳呈梦锡

孔平仲

小雨初收物象新,日华徐上气氤氲。xiǎo yǔ chū shōu wù xiàng xīn,rì huá xú shàng qì yīn yūn。
欲知春色最佳处,万里青山无片云。yù zhī chūn sè zuì jiā chù,wàn lǐ qīng shān wú piàn yún。

春色最佳呈梦锡

孔平仲

探遍名园花未红,高台极目兴何穷。tàn biàn míng yuán huā wèi hóng,gāo tái jí mù xīng hé qióng。
欲知春色最佳处,尽在绿杨深浅中。yù zhī chūn sè zuì jiā chù,jǐn zài lǜ yáng shēn qiǎn zhōng。

春色最佳呈梦锡

孔平仲

红日迟迟昼未央,北窗高枕傲羲皇。hóng rì chí chí zhòu wèi yāng,běi chuāng gāo zhěn ào xī huáng。
欲知春色最佳处,啼鸟一声幽梦长。yù zhī chūn sè zuì jiā chù,tí niǎo yī shēng yōu mèng zhǎng。

八日

孔平仲

花下饮馀留晚辔,溪边行处把春衫。huā xià yǐn yú liú wǎn pèi,xī biān xíng chù bǎ chūn shān。
东风作恶波微起,不得移舟滴水岩。dōng fēng zuò è bō wēi qǐ,bù dé yí zhōu dī shuǐ yán。

次韵和昌龄落梅

孔平仲

玉摧繁艳蕙消香,渐见园林绿叶光。yù cuī fán yàn huì xiāo xiāng,jiàn jiàn yuán lín lǜ yè guāng。
莫诮春风少情思,为君开遍万红芳。mò qiào chūn fēng shǎo qíng sī,wèi jūn kāi biàn wàn hóng fāng。

登贺园高亭

孔平仲

东武名园数贺家,更于高处望春华。dōng wǔ míng yuán shù hè jiā,gèng yú gāo chù wàng chūn huá。
深红浅白知多少,直到南山尽是花。shēn hóng qiǎn bái zhī duō shǎo,zhí dào nán shān jǐn shì huā。

呈王子高殿丞

孔平仲

天上人间事不同,相思何日却相逢。tiān shàng rén jiān shì bù tóng,xiāng sī hé rì què xiāng féng。
芙蓉城在蓬莱外,海阔波深千万重。fú róng chéng zài péng lái wài,hǎi kuò bō shēn qiān wàn zhòng。

接通判于邸

孔平仲

薄暮归来何所携,牡丹初剪半开时。báo mù guī lái hé suǒ xié,mǔ dān chū jiǎn bàn kāi shí。
浓香盛色俱堪爱,占得春风第一枝。nóng xiāng shèng sè jù kān ài,zhàn dé chūn fēng dì yī zhī。

双门

孔平仲

崔嵬城阙倚云端,万里天风襟袖间。cuī wéi chéng quē yǐ yún duān,wàn lǐ tiān fēng jīn xiù jiān。
更有清凉无限意,坐看飞雨出南山。gèng yǒu qīng liáng wú xiàn yì,zuò kàn fēi yǔ chū nán shān。

寄常父

孔平仲

六月凉泉声似雨,千家修竹势凌云。liù yuè liáng quán shēng shì yǔ,qiān jiā xiū zhú shì líng yún。
齐州潇洒共闲暇,洗耳清流对此君。qí zhōu xiāo sǎ gòng xián xiá,xǐ ěr qīng liú duì cǐ jūn。

寄常父

孔平仲

红蓼最宜秋雨湿,绿槐无奈晚风吹。hóng liǎo zuì yí qiū yǔ shī,lǜ huái wú nài wǎn fēng chuī。
向来不用忧烦暑,庭户清凉自有诗。xiàng lái bù yòng yōu fán shǔ,tíng hù qīng liáng zì yǒu shī。

荆林馆

孔平仲

古木森然满驿庭,繁阴凌乱月分明。gǔ mù sēn rán mǎn yì tíng,fán yīn líng luàn yuè fēn míng。
千枝万叶谁拘管,搅作秋风一片声。qiān zhī wàn yè shuí jū guǎn,jiǎo zuò qiū fēng yī piàn shēng。

寄常父二首其一

孔平仲

欲和来诗诗未就,恍然心在历山阳。yù hé lái shī shī wèi jiù,huǎng rán xīn zài lì shān yáng。
寒灯一点静相照,风雪打窗冬夜长。hán dēng yī diǎn jìng xiāng zhào,fēng xuě dǎ chuāng dōng yè zhǎng。