古诗词

余比见管勾太平观刘朝奉见嫌太盛教以一食之法自用有效因以告子由且进先耆后欲之说蒙示长篇窃服高致谨再用元韵和寄

孔平仲

庐山九江南,胜隐类王屋。lú shān jiǔ jiāng nán,shèng yǐn lèi wáng wū。
中有刘先生,逃荣弃朱毂。zhōng yǒu liú xiān shēng,táo róng qì zhū gǔ。
我尝问持养,次第蒙摄伏。wǒ cháng wèn chí yǎng,cì dì méng shè fú。
操心要常存,尤戒忌追逐。cāo xīn yào cháng cún,yóu jiè jì zhuī zhú。
教人啖火枣,喻世指风烛。jiào rén dàn huǒ zǎo,yù shì zhǐ fēng zhú。
一从屏晚膳,已觉失颐肉。yī cóng píng wǎn shàn,yǐ jué shī yí ròu。
谅能早如此,盎自有馀粟。liàng néng zǎo rú cǐ,àng zì yǒu yú sù。
寝甘无复梦,行健不须竹。qǐn gān wú fù mèng,xíng jiàn bù xū zhú。
华池涌清波,漱饮每充足。huá chí yǒng qīng bō,shù yǐn měi chōng zú。
当使百灵朝,如闻九虫哭。dāng shǐ bǎi líng cháo,rú wén jiǔ chóng kū。
欲尘亦遂扫,由味方有触。yù chén yì suì sǎo,yóu wèi fāng yǒu chù。
甘肥自煎熬,其毒甚回禄。gān féi zì jiān áo,qí dú shén huí lù。
愿公亦澹薄,同享秀眉福。yuàn gōng yì dàn báo,tóng xiǎng xiù méi fú。
丈夫贵决烈,安得犹碌碌。zhàng fū guì jué liè,ān dé yóu lù lù。
淘沙始见金,椎石方逢玉。táo shā shǐ jiàn jīn,chuí shí fāng féng yù。
所以老氏言,为腹不为目。suǒ yǐ lǎo shì yán,wèi fù bù wèi mù。
未能便仙去,轻举随白鹄。wèi néng biàn xiān qù,qīng jǔ suí bái gǔ。
且保临老年,眼明腰不曲。qiě bǎo lín lǎo nián,yǎn míng yāo bù qū。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

城楼晚眺

孔平仲

华阁倚青空,凭栏啸远风。huá gé yǐ qīng kōng,píng lán xiào yuǎn fēng。
溪光梅雨后,山影夕阳中。xī guāng méi yǔ hòu,shān yǐng xī yáng zhōng。
细草伤心绿,馀霞照面红。xì cǎo shāng xīn lǜ,yú xiá zhào miàn hóng。
此身归计未,客棹自西东。cǐ shēn guī jì wèi,kè zhào zì xī dōng。

偶书

孔平仲

羁旅淹南戍,栖迟绕塞垣。jī lǚ yān nán shù,qī chí rào sāi yuán。
海氛朝自暗,山气昼常昏。hǎi fēn cháo zì àn,shān qì zhòu cháng hūn。
虫穴风来毒,蛮溪水出浑。chóng xué fēng lái dú,mán xī shuǐ chū hún。
故乡方远想,斜日更啼猿。gù xiāng fāng yuǎn xiǎng,xié rì gèng tí yuán。

寄中

孔平仲

我行君在家,南北各天涯。wǒ xíng jūn zài jiā,nán běi gè tiān yá。
恨别三秋久,悲思万里赊。hèn bié sān qiū jiǔ,bēi sī wàn lǐ shē。
归心泷浪急,远目岭云遮。guī xīn lóng làng jí,yuǎn mù lǐng yún zhē。
相见何时再,青山日又斜。xiāng jiàn hé shí zài,qīng shān rì yòu xié。

重到山寺

孔平仲

人迹少到此,山扉长悄然。rén jì shǎo dào cǐ,shān fēi zhǎng qiāo rán。
空庭但噪雀,古木自生烟。kōng tíng dàn zào què,gǔ mù zì shēng yān。
鼠拱颓墙穴,蜗交腐栋涎。shǔ gǒng tuí qiáng xué,wō jiāo fǔ dòng xián。
登临未穷览,斜影促归鞭。dēng lín wèi qióng lǎn,xié yǐng cù guī biān。

寓目

孔平仲

云惨天如褐,山横日易昏。yún cǎn tiān rú hè,shān héng rì yì hūn。
寒鸦啼古木,饥雀噪空园。hán yā tí gǔ mù,jī què zào kōng yuán。
红叶风飘势,苍苔雨滴痕。hóng yè fēng piāo shì,cāng tái yǔ dī hén。
行吟有清兴,寂寞与谁论。xíng yín yǒu qīng xīng,jì mò yǔ shuí lùn。

岁暮作

孔平仲

目极天地旷,心凄原野荒。mù jí tiān dì kuàng,xīn qī yuán yě huāng。
高梧脱叶瘦,冻雀抱枝僵。gāo wú tuō yè shòu,dòng què bào zhī jiāng。
松柏凌寒在,雕鸿得意翔。sōng bǎi líng hán zài,diāo hóng dé yì xiáng。
平时岂相混,此日辨风霜。píng shí qǐ xiāng hùn,cǐ rì biàn fēng shuāng。

偶书

孔平仲

穷骨支离甚,危肠感激多。qióng gǔ zhī lí shén,wēi cháng gǎn jī duō。
人生易日月,世路苦风波。rén shēng yì rì yuè,shì lù kǔ fēng bō。
素志偿犹未,朱颜顾几何。sù zhì cháng yóu wèi,zhū yán gù jǐ hé。
不如都弃置,对酒且高歌。bù rú dōu qì zhì,duì jiǔ qiě gāo gē。

春阴

孔平仲

惨淡春阴久,萧条客望中。cǎn dàn chūn yīn jiǔ,xiāo tiáo kè wàng zhōng。
愁云抱孤岭,密雨暗长空。chóu yún bào gū lǐng,mì yǔ àn zhǎng kōng。
草色萋已绿,花开枝半红。cǎo sè qī yǐ lǜ,huā kāi zhī bàn hóng。
何时见晴景,携酒趁东风。hé shí jiàn qíng jǐng,xié jiǔ chèn dōng fēng。

寒食宴北山席上走笔得松字

孔平仲

骀荡禁烟节,相随上北峰。dài dàng jìn yān jié,xiāng suí shàng běi fēng。
雨馀澄远水,风细韵长松。yǔ yú chéng yuǎn shuǐ,fēng xì yùn zhǎng sōng。
柳影摇歌席,花香入酒钟。liǔ yǐng yáo gē xí,huā xiāng rù jiǔ zhōng。
南州富闲暇,行乐且从容。nán zhōu fù xián xiá,xíng lè qiě cóng róng。

春归

孔平仲

春到强娱乐,春归心寂然。chūn dào qiáng yú lè,chūn guī xīn jì rán。
夕阳芳草地,梅雨落花天。xī yáng fāng cǎo dì,méi yǔ luò huā tiān。
梁舌独调燕,林声渐噪蝉。liáng shé dú diào yàn,lín shēng jiàn zào chán。
朱颜随物改,谁与驻流年。zhū yán suí wù gǎi,shuí yǔ zhù liú nián。

自和喻意四首

孔平仲

寒夜风雨细,阴房灯火孤。hán yè fēng yǔ xì,yīn fáng dēng huǒ gū。
一身无羽翼,万事有荣枯。yī shēn wú yǔ yì,wàn shì yǒu róng kū。
壮志断鳌足,雄谋编虎须。zhuàng zhì duàn áo zú,xióng móu biān hǔ xū。
蛟龙困尺水,梦想在江湖。jiāo lóng kùn chǐ shuǐ,mèng xiǎng zài jiāng hú。

自和喻意四首

孔平仲

青山望不极,落日意偏孤。qīng shān wàng bù jí,luò rì yì piān gū。
生计一瓢足,秋风双鬓枯。shēng jì yī piáo zú,qiū fēng shuāng bìn kū。
顾予兰纫佩,笑子帛缠须。gù yǔ lán rèn pèi,xiào zi bó chán xū。
别有相同处,胸中万顷湖。bié yǒu xiāng tóng chù,xiōng zhōng wàn qǐng hú。

自和喻意四首

孔平仲

千里声相应,平生德不孤。qiān lǐ shēng xiāng yīng,píng shēng dé bù gū。
豹文方雾隐,松节岂霜枯。bào wén fāng wù yǐn,sōng jié qǐ shuāng kū。
壮志横磨剑,衰颜早照须。zhuàng zhì héng mó jiàn,shuāi yán zǎo zhào xū。
莫同鱼鸟态,忘我向江湖。mò tóng yú niǎo tài,wàng wǒ xiàng jiāng hú。

自和喻意四首

孔平仲

好静心常爽,凭高兴愈孤。hǎo jìng xīn cháng shuǎng,píng gāo xīng yù gū。
山云长掩翠,原火渐焚枯。shān yún zhǎng yǎn cuì,yuán huǒ jiàn fén kū。
雨竹双妃泪,霜松四皓须。yǔ zhú shuāng fēi lèi,shuāng sōng sì hào xū。
犹嫌望中隘,思泛洞庭湖。yóu xián wàng zhōng ài,sī fàn dòng tíng hú。

题女娲山女娲庙其一

孔平仲

揽辔金房道,崎岖难具陈。lǎn pèi jīn fáng dào,qí qū nán jù chén。
浮岚长作雨,冷气不知春。fú lán zhǎng zuò yǔ,lěng qì bù zhī chūn。
少见宽平野,多逢腋肿民。shǎo jiàn kuān píng yě,duō féng yè zhǒng mín。
欲知来处远,巫峡是西邻。yù zhī lái chù yuǎn,wū xiá shì xī lín。