古诗词

二十二日大风

孔平仲

张帆风尚小,出口势愈急。zhāng fān fēng shàng xiǎo,chū kǒu shì yù jí。
扁舟已中流,前后无所及。biǎn zhōu yǐ zhōng liú,qián hòu wú suǒ jí。
侧看岸旋转,白浪若山岌。cè kàn àn xuán zhuǎn,bái làng ruò shān jí。
磔砉时有声,百罅水争入。zhé huò shí yǒu shēng,bǎi xià shuǐ zhēng rù。
危樯听欲折,柁柄脱操执。wēi qiáng tīng yù zhé,duò bǐng tuō cāo zhí。
我有常病妻,素羸多不粒。wǒ yǒu cháng bìng qī,sù léi duō bù lì。
及兹益愦乱,卧喘气吸吸。jí zī yì kuì luàn,wò chuǎn qì xī xī。
婢姥半北人,兹险未尝习。bì lǎo bàn běi rén,zī xiǎn wèi cháng xí。
苍皇面深墨,呕哕皆胆汁。cāng huáng miàn shēn mò,ǒu huì jiē dǎn zhī。
可怜儿女辈,往往相聚泣。kě lián ér nǚ bèi,wǎng wǎng xiāng jù qì。
出门强指挥,飞沫溅衣湿。chū mén qiáng zhǐ huī,fēi mò jiàn yī shī。
江豚踊吾前,猵獭作人立。jiāng tún yǒng wú qián,biān tǎ zuò rén lì。
意如骜吾嚱,出没相百十。yì rú ào wú xì,chū méi xiāng bǎi shí。
呼神掷楮泉,祈佛启经袭。hū shén zhì chǔ quán,qí fú qǐ jīng xí。
是时正月尾,于节甫惊蛰。shì shí zhèng yuè wěi,yú jié fǔ jīng zhé。
云气作冥晦,气候变寒涩。yún qì zuò míng huì,qì hòu biàn hán sè。
日中仅得止,性命危若拾。rì zhōng jǐn dé zhǐ,xìng mìng wēi ruò shí。
纷然方寸乱,魂干久不集。fēn rán fāng cùn luàn,hún gàn jiǔ bù jí。
官期幸未迫,安用苦汲汲。guān qī xìng wèi pò,ān yòng kǔ jí jí。
官兵勇贪程,一震当少戢。guān bīng yǒng tān chéng,yī zhèn dāng shǎo jí。
何如彼居民,生不出井邑。hé rú bǐ jū mín,shēng bù chū jǐng yì。
吾田虽旷瘠,饘粥粗可给。wú tián suī kuàng jí,zhān zhōu cū kě gěi。
劳生嘿自慨,茅舍行且葺。láo shēng hēi zì kǎi,máo shě xíng qiě qì。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

咏蜀葵

孔平仲

绰约佳人淡薄妆,天真自恃不熏香。chuò yuē jiā rén dàn báo zhuāng,tiān zhēn zì shì bù xūn xiāng。
低头无语娇尤甚,更着新翻浅色黄。dī tóu wú yǔ jiāo yóu shén,gèng zhe xīn fān qiǎn sè huáng。

咏荷花

孔平仲

一花一叶自相连,待得花开叶已圆。yī huā yī yè zì xiāng lián,dài dé huā kāi yè yǐ yuán。
应为施朱嫌太赤,故将嫩绿间婵娟。yīng wèi shī zhū xián tài chì,gù jiāng nèn lǜ jiān chán juān。

晚凉

孔平仲

晚凉睡觉欲何之,散步徜徉曲沼西。wǎn liáng shuì jué yù hé zhī,sàn bù cháng yáng qū zhǎo xī。
更上曹亭望江水,画船却舣白龙堤。gèng shàng cáo tíng wàng jiāng shuǐ,huà chuán què yǐ bái lóng dī。

晚凉

孔平仲

晚凉睡觉坐前轩,悄寂无人共语言。wǎn liáng shuì jué zuò qián xuān,qiāo jì wú rén gòng yǔ yán。
近见南山片云起,满塘荷叶雨声喧。jìn jiàn nán shān piàn yún qǐ,mǎn táng hé yè yǔ shēng xuān。

禾熟三首

孔平仲

百里西风禾黍香,鸣泉落窦谷登场。bǎi lǐ xī fēng hé shǔ xiāng,míng quán luò dòu gǔ dēng chǎng。
老牛粗了耕耘债,啮草坡头卧夕阳。lǎo niú cū le gēng yún zhài,niè cǎo pō tóu wò xī yáng。

禾熟三首

孔平仲

丰年气象慰人心,鸟雀啾嘲亦好音。fēng nián qì xiàng wèi rén xīn,niǎo què jiū cháo yì hǎo yīn。
玉食儿郎岂知此,田家粒粒是黄金。yù shí ér láng qǐ zhī cǐ,tián jiā lì lì shì huáng jīn。

禾熟三首

孔平仲

雨足川原还聚晴,天心断送此秋成。yǔ zú chuān yuán hái jù qíng,tiān xīn duàn sòng cǐ qiū chéng。
谷收颗颗皆坚好,想见新炊照碗明。gǔ shōu kē kē jiē jiān hǎo,xiǎng jiàn xīn chuī zhào wǎn míng。

鸡冠花

孔平仲

萌芽浇灌已成丛,一一深红间浅红。méng yá jiāo guàn yǐ chéng cóng,yī yī shēn hóng jiān qiǎn hóng。
偏近黄昏颜色好,分明秋景画图中。piān jìn huáng hūn yán sè hǎo,fēn míng qiū jǐng huà tú zhōng。

七夕

孔平仲

高列瓜华结彩楼,半空灯烛照清秋。gāo liè guā huá jié cǎi lóu,bàn kōng dēng zhú zhào qīng qiū。
只应用尽人间巧,更欲远从天上求。zhǐ yīng yòng jǐn rén jiān qiǎo,gèng yù yuǎn cóng tiān shàng qiú。

黄道士求诗戏为口号赠之

孔平仲

黄君有术吾将面,不似寻常问进身。huáng jūn yǒu shù wú jiāng miàn,bù shì xún cháng wèn jìn shēn。
二顷良田数间屋,几时得作一闲人。èr qǐng liáng tián shù jiān wū,jǐ shí dé zuò yī xián rén。

四日

孔平仲

冷铎残香僧舍开,斜风细雨坐中来。lěng duó cán xiāng sēng shě kāi,xié fēng xì yǔ zuò zhōng lái。
使君岂是憎歌舞,自出胡琴送酒杯。shǐ jūn qǐ shì zēng gē wǔ,zì chū hú qín sòng jiǔ bēi。

南轩

孔平仲

细雨纷纷不见山,卷帘烟景画图间。xì yǔ fēn fēn bù jiàn shān,juǎn lián yān jǐng huà tú jiān。
一池春水风吹皱,戏鸭鸣鸥作队闲。yī chí chūn shuǐ fēng chuī zhòu,xì yā míng ōu zuò duì xián。

贾谊

孔平仲

措置由来有后先,运行无迹盍观天。cuò zhì yóu lái yǒu hòu xiān,yùn xíng wú jì hé guān tiān。
色黄数五疑非急,此事知君正少年。sè huáng shù wǔ yí fēi jí,cǐ shì zhī jūn zhèng shǎo nián。

春夜

孔平仲

酒醒残月在西厢,悄悄重城春夜长。jiǔ xǐng cán yuè zài xī xiāng,qiāo qiāo zhòng chéng chūn yè zhǎng。
何物与人清意思,瑞香花发一亭香。hé wù yǔ rén qīng yì sī,ruì xiāng huā fā yī tíng xiāng。

李白祠堂

孔平仲

洒落风标真谪仙,精神犹恐笔难传。sǎ luò fēng biāo zhēn zhé xiān,jīng shén yóu kǒng bǐ nán chuán。
文章若出斯人手,壮浪雄豪一自然。wén zhāng ruò chū sī rén shǒu,zhuàng làng xióng háo yī zì rán。