古诗词

亶甫寄示庐山高药名诗亦作一首奉酬不犯唱首兼用本字更不假借

孔平仲

噫戏庐山乎高哉,山连大江势横绝,虎卷龙拿起霜雪。yī xì lú shān hū gāo zāi,shān lián dà jiāng shì héng jué,hǔ juǎn lóng ná qǐ shuāng xuě。
五湖七泽泻波来,百穿千孔吞吐成云雷。wǔ hú qī zé xiè bō lái,bǎi chuān qiān kǒng tūn tǔ chéng yún léi。
其上自有飞瀑水,白如一疋练,半天河汉倾崔嵬。qí shàng zì yǒu fēi pù shuǐ,bái rú yī pǐ liàn,bàn tiān hé hàn qīng cuī wéi。
苍苍石壁插空翠,漠漠云华自开闭。cāng cāng shí bì chā kōng cuì,mò mò yún huá zì kāi bì。
水甘松香涧谷深,黄精枸杞生成林。shuǐ gān sōng xiāng jiàn gǔ shēn,huáng jīng gǒu qǐ shēng chéng lín。
地无虎狼毒草木,但闻仙童玉女语笑之清音。dì wú hǔ láng dú cǎo mù,dàn wén xiān tóng yù nǚ yǔ xiào zhī qīng yīn。
君不见当时匡续断世故,结庐莽草无寻处。jūn bù jiàn dāng shí kuāng xù duàn shì gù,jié lú mǎng cǎo wú xún chù。
又不见渊明无心五斗米,石床醉卧呼不起。yòu bù jiàn yuān míng wú xīn wǔ dòu mǐ,shí chuáng zuì wò hū bù qǐ。
真君种杏人获生,远公白莲开玉英。zhēn jūn zhǒng xìng rén huò shēng,yuǎn gōng bái lián kāi yù yīng。
松肪柏实皆可饱,何必皓露栖金茎。sōng fáng bǎi shí jiē kě bǎo,hé bì hào lù qī jīn jīng。
我欲攀崖采紫芝,道中逢仙一问之。wǒ yù pān yá cǎi zǐ zhī,dào zhōng féng xiān yī wèn zhī。
接余之手生虹蜺,昆仑太室相追随。jiē yú zhī shǒu shēng hóng ní,kūn lún tài shì xiāng zhuī suí。
玄台绛阙恣远游,旁通三岛逮十洲。xuán tái jiàng quē zì yuǎn yóu,páng tōng sān dǎo dǎi shí zhōu。
柯消石烂未肯休,千秋万岁一瞑目,下视尘世如蜗牛。kē xiāo shí làn wèi kěn xiū,qiān qiū wàn suì yī míng mù,xià shì chén shì rú wō niú。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

林夫访及书室夜话又用元韵

孔平仲

珠玉相辉愧我形,正如朽壤附云亭。zhū yù xiāng huī kuì wǒ xíng,zhèng rú xiǔ rǎng fù yún tíng。
宦情已比春云薄,交义犹期老柏青。huàn qíng yǐ bǐ chūn yún báo,jiāo yì yóu qī lǎo bǎi qīng。
坐久北窗号过雁,谈馀荒戍咽疏铃。zuò jiǔ běi chuāng hào guò yàn,tán yú huāng shù yàn shū líng。
知君不厌寒宵景,世上风霜已屡经。zhī jūn bù yàn hán xiāo jǐng,shì shàng fēng shuāng yǐ lǚ jīng。

至城东作其一

孔平仲

地形磅礴接匡庐,旷野人烟乍有无。dì xíng bàng bó jiē kuāng lú,kuàng yě rén yān zhà yǒu wú。
栖亩稻粱方待穫,识家鸡犬各随呼。qī mǔ dào liáng fāng dài huò,shí jiā jī quǎn gè suí hū。
农耕半岭如僧衲,牧跨羸牛似画图。nóng gēng bàn lǐng rú sēng nà,mù kuà léi niú shì huà tú。
官守投闲省坟柏,满林霜露涕沾濡。guān shǒu tóu xián shěng fén bǎi,mǎn lín shuāng lù tì zhān rú。

惜菊

孔平仲

碧玉枝条手自分,花开晚节最怜君。bì yù zhī tiáo shǒu zì fēn,huā kāi wǎn jié zuì lián jūn。
斜簪短发能回老,满泛清樽要助醺。xié zān duǎn fā néng huí lǎo,mǎn fàn qīng zūn yào zhù xūn。
着雨半荒犹烂漫,绕栏三嗅倍氤氲。zhe yǔ bàn huāng yóu làn màn,rào lán sān xiù bèi yīn yūn。
更收残蕊缝为枕,长得好香深夜闻。gèng shōu cán ruǐ fèng wèi zhěn,zhǎng dé hǎo xiāng shēn yè wén。

西斋冬夕

孔平仲

平生疏野得江湖,岁暮西斋拥一炉。píng shēng shū yě dé jiāng hú,suì mù xī zhāi yōng yī lú。
雨滴空阶如自语,风吹长木更相呼。yǔ dī kōng jiē rú zì yǔ,fēng chuī zhǎng mù gèng xiāng hū。
世间宠辱收棋局,楼上光阴入酒壶。shì jiān chǒng rǔ shōu qí jú,lóu shàng guāng yīn rù jiǔ hú。
近日睡时全少梦,攀缘狂想自知无。jìn rì shuì shí quán shǎo mèng,pān yuán kuáng xiǎng zì zhī wú。

至日作

孔平仲

年光吹尽任飞灰,且庆舒长举寿杯。nián guāng chuī jǐn rèn fēi huī,qiě qìng shū zhǎng jǔ shòu bēi。
积晦弥旬三尺雨,新阳半夜一声雷。jī huì mí xún sān chǐ yǔ,xīn yáng bàn yè yī shēng léi。
家人环坐相酬劝,贺客先期戒往来。jiā rén huán zuò xiāng chóu quàn,hè kè xiān qī jiè wǎng lái。
熟醉腾腾成小睡,晚寒更起耻残罍。shú zuì téng téng chéng xiǎo shuì,wǎn hán gèng qǐ chǐ cán léi。

小庵初成奉酬元师

孔平仲

伐竹诛茅挂织蒲,半规小榻一方炉。fá zhú zhū máo guà zhī pú,bàn guī xiǎo tà yī fāng lú。
不随健鹘摩空去,且免穷猿失木呼。bù suí jiàn gǔ mó kōng qù,qiě miǎn qióng yuán shī mù hū。
自有琴书增道气,别开世界在仙壶。zì yǒu qín shū zēng dào qì,bié kāi shì jiè zài xiān hú。
幽人欲到知何意,若说真庵彼岂无。yōu rén yù dào zhī hé yì,ruò shuō zhēn ān bǐ qǐ wú。

口占

孔平仲

东皇旌节下蓬壶,一夕芳菲遍海隅。dōng huáng jīng jié xià péng hú,yī xī fāng fēi biàn hǎi yú。
红破露花将引蝶,绿深烟柳已藏乌。hóng pò lù huā jiāng yǐn dié,lǜ shēn yān liǔ yǐ cáng wū。
异乡旅食频年久,故国风光此日殊。yì xiāng lǚ shí pín nián jiǔ,gù guó fēng guāng cǐ rì shū。
常是登高牵望眼,醉吟今喜在江湖。cháng shì dēng gāo qiān wàng yǎn,zuì yín jīn xǐ zài jiāng hú。

寄常父

孔平仲

红莲绿水本优游,清绝东南七宝州。hóng lián lǜ shuǐ běn yōu yóu,qīng jué dōng nán qī bǎo zhōu。
见说新书亦多事,每闻沿檄少归休。jiàn shuō xīn shū yì duō shì,měi wén yán xí shǎo guī xiū。
少年共计驹千里,末路堪嗟貉一丘。shǎo nián gòng jì jū qiān lǐ,mò lù kān jiē háo yī qiū。
正是江边桃李月,鸡鸣度曲寄离忧。zhèng shì jiāng biān táo lǐ yuè,jī míng dù qū jì lí yōu。

席上送孙知损通直广东漕

孔平仲

度峡经泷行路难,岭猿越鸟避旌竿。dù xiá jīng lóng xíng lù nán,lǐng yuán yuè niǎo bì jīng gān。
身从日下恩光暖,声落天南暑气寒。shēn cóng rì xià ēn guāng nuǎn,shēng luò tiān nán shǔ qì hán。
事国以忠宁计远,与人为福莫如安。shì guó yǐ zhōng níng jì yuǎn,yǔ rén wèi fú mò rú ān。
观公才大宜高位,岂复区区久外官。guān gōng cái dà yí gāo wèi,qǐ fù qū qū jiǔ wài guān。

春晚遣兴

孔平仲

纷纷柳絮入帘飞,正是酴醾花发时。fēn fēn liǔ xù rù lián fēi,zhèng shì tú mí huā fā shí。
断送日长惟有睡,留连春去可无诗。duàn sòng rì zhǎng wéi yǒu shuì,liú lián chūn qù kě wú shī。
狂鞭迸笋偏当户,绿叶成阴巧覆墀。kuáng biān bèng sǔn piān dāng hù,lǜ yè chéng yīn qiǎo fù chí。
百舌声中斜照晚,翛然衰鬓任风吹。bǎi shé shēng zhōng xié zhào wǎn,xiāo rán shuāi bìn rèn fēng chuī。

谢郏正甫

孔平仲

当年辇毂参农正,今日江湖望岁星。dāng nián niǎn gǔ cān nóng zhèng,jīn rì jiāng hú wàng suì xīng。
冷局自安心有素,故人相厚眼偏青。lěng jú zì ān xīn yǒu sù,gù rén xiāng hòu yǎn piān qīng。
幅巾舒散殊官属,华衮腾骧入帝庭。fú jīn shū sàn shū guān shǔ,huá gǔn téng xiāng rù dì tíng。
一荐未为门下德,荷公敦笃好忘形。yī jiàn wèi wèi mén xià dé,hé gōng dūn dǔ hǎo wàng xíng。

夏日游湖亭

孔平仲

漫漫湖水拍堤浮,欲到南亭泛小舟。màn màn hú shuǐ pāi dī fú,yù dào nán tíng fàn xiǎo zhōu。
平日登临如别境,后来语笑尚中流。píng rì dēng lín rú bié jìng,hòu lái yǔ xiào shàng zhōng liú。
采菱斫鲤皆新美,赌酒围棋自献酬。cǎi líng zhuó lǐ jiē xīn měi,dǔ jiǔ wéi qí zì xiàn chóu。
对面火云高万丈,谁知此地有清秋。duì miàn huǒ yún gāo wàn zhàng,shuí zhī cǐ dì yǒu qīng qiū。

入山马上口占

孔平仲

奕奕秋光照眼明,野香山秀互相迎。yì yì qiū guāng zhào yǎn míng,yě xiāng shān xiù hù xiāng yíng。
路穿蒙密无人见,天借阴凉助我行。lù chuān méng mì wú rén jiàn,tiān jiè yīn liáng zhù wǒ xíng。
水窦溅流如贝玉,松风疏韵作韶茎。shuǐ dòu jiàn liú rú bèi yù,sōng fēng shū yùn zuò sháo jīng。
一重一掩尘埃远,故比城中分外清。yī zhòng yī yǎn chén āi yuǎn,gù bǐ chéng zhōng fēn wài qīng。

再用元韵呈熊伯通

孔平仲

一望膺门眼已明,欣然倒屣辱公迎。yī wàng yīng mén yǎn yǐ míng,xīn rán dào xǐ rǔ gōng yíng。
林泉真作仙人宅,杖屦容参长者行。lín quán zhēn zuò xiān rén zhái,zhàng jù róng cān zhǎng zhě xíng。
道论风生挥玉麈,渴心尘积饮金茎。dào lùn fēng shēng huī yù zhǔ,kě xīn chén jī yǐn jīn jīng。
匆匆短棹依城去,连日西斋梦寐清。cōng cōng duǎn zhào yī chéng qù,lián rì xī zhāi mèng mèi qīng。

寄熊伯通

孔平仲

南山九叠势千霄,中有长松荫寸苗。nán shān jiǔ dié shì qiān xiāo,zhōng yǒu zhǎng sōng yīn cùn miáo。
好景常闻太平观,谪仙更住上清桥。hǎo jǐng cháng wén tài píng guān,zhé xiān gèng zhù shàng qīng qiáo。
风吹石径秋声早,泉落云根暑气消。fēng chuī shí jìng qiū shēng zǎo,quán luò yún gēn shǔ qì xiāo。
方外相期蒙雅眷,只应心隐不须招。fāng wài xiāng qī méng yǎ juàn,zhǐ yīng xīn yǐn bù xū zhāo。