古诗词

亶甫寄示庐山高药名诗亦作一首奉酬不犯唱首兼用本字更不假借

孔平仲

噫戏庐山乎高哉,山连大江势横绝,虎卷龙拿起霜雪。yī xì lú shān hū gāo zāi,shān lián dà jiāng shì héng jué,hǔ juǎn lóng ná qǐ shuāng xuě。
五湖七泽泻波来,百穿千孔吞吐成云雷。wǔ hú qī zé xiè bō lái,bǎi chuān qiān kǒng tūn tǔ chéng yún léi。
其上自有飞瀑水,白如一疋练,半天河汉倾崔嵬。qí shàng zì yǒu fēi pù shuǐ,bái rú yī pǐ liàn,bàn tiān hé hàn qīng cuī wéi。
苍苍石壁插空翠,漠漠云华自开闭。cāng cāng shí bì chā kōng cuì,mò mò yún huá zì kāi bì。
水甘松香涧谷深,黄精枸杞生成林。shuǐ gān sōng xiāng jiàn gǔ shēn,huáng jīng gǒu qǐ shēng chéng lín。
地无虎狼毒草木,但闻仙童玉女语笑之清音。dì wú hǔ láng dú cǎo mù,dàn wén xiān tóng yù nǚ yǔ xiào zhī qīng yīn。
君不见当时匡续断世故,结庐莽草无寻处。jūn bù jiàn dāng shí kuāng xù duàn shì gù,jié lú mǎng cǎo wú xún chù。
又不见渊明无心五斗米,石床醉卧呼不起。yòu bù jiàn yuān míng wú xīn wǔ dòu mǐ,shí chuáng zuì wò hū bù qǐ。
真君种杏人获生,远公白莲开玉英。zhēn jūn zhǒng xìng rén huò shēng,yuǎn gōng bái lián kāi yù yīng。
松肪柏实皆可饱,何必皓露栖金茎。sōng fáng bǎi shí jiē kě bǎo,hé bì hào lù qī jīn jīng。
我欲攀崖采紫芝,道中逢仙一问之。wǒ yù pān yá cǎi zǐ zhī,dào zhōng féng xiān yī wèn zhī。
接余之手生虹蜺,昆仑太室相追随。jiē yú zhī shǒu shēng hóng ní,kūn lún tài shì xiāng zhuī suí。
玄台绛阙恣远游,旁通三岛逮十洲。xuán tái jiàng quē zì yuǎn yóu,páng tōng sān dǎo dǎi shí zhōu。
柯消石烂未肯休,千秋万岁一瞑目,下视尘世如蜗牛。kē xiāo shí làn wèi kěn xiū,qiān qiū wàn suì yī míng mù,xià shì chén shì rú wō niú。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

寄孙元忠

孔平仲

江上形容吾独老,百壶且试开怀抱。jiāng shàng xíng róng wú dú lǎo,bǎi hú qiě shì kāi huái bào。
妙舞逶迤夜未休,多情依旧能潦倒。miào wǔ wēi yí yè wèi xiū,duō qíng yī jiù néng lǎo dào。
雨裛红蕖冉冉香,玉樽锦席高云凉。yǔ yì hóng qú rǎn rǎn xiāng,yù zūn jǐn xí gāo yún liáng。
酒酣耳热忘头白,老儒不用尚书郎。jiǔ hān ěr rè wàng tóu bái,lǎo rú bù yòng shàng shū láng。

寄孙元忠

孔平仲

江上今朝寒雨歇,翛然欲下阴山雪。jiāng shàng jīn cháo hán yǔ xiē,xiāo rán yù xià yīn shān xuě。
山巅朱凤声嗷嗷,白鹄翅垂眼流血。shān diān zhū fèng shēng áo áo,bái gǔ chì chuí yǎn liú xuè。
老夫清晨梳白头,杖藜徐步立芳洲。lǎo fū qīng chén shū bái tóu,zhàng lí xú bù lì fāng zhōu。
使我残年但饱吃,微躯此外更何求。shǐ wǒ cán nián dàn bǎo chī,wēi qū cǐ wài gèng hé qiú。

寄孙元忠

孔平仲

神仙中人不易得,京中旧见君颜色。shén xiān zhōng rén bù yì dé,jīng zhōng jiù jiàn jūn yán sè。
同心不减骨肉亲,我居巷南子巷北。tóng xīn bù jiǎn gǔ ròu qīn,wǒ jū xiàng nán zi xiàng běi。
佳人屡出董娇娆,秋水为神玉为骨。jiā rén lǚ chū dǒng jiāo ráo,qiū shuǐ wèi shén yù wèi gǔ。
孤城此日堪断肠,既饱欢娱亦萧瑟。gū chéng cǐ rì kān duàn cháng,jì bǎo huān yú yì xiāo sè。

寄孙元忠

孔平仲

封书寄与泪潺湲,童稚情亲四十年。fēng shū jì yǔ lèi chán yuán,tóng zhì qíng qīn sì shí nián。
离别不堪无限意,断肠分首各风烟。lí bié bù kān wú xiàn yì,duàn cháng fēn shǒu gè fēng yān。
反锁衡门守环堵,闻道三年未曾语。fǎn suǒ héng mén shǒu huán dǔ,wén dào sān nián wèi céng yǔ。
数篇今见古人诗,更觉良工心独苦。shù piān jīn jiàn gǔ rén shī,gèng jué liáng gōng xīn dú kǔ。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

青钱买野竹,持答翠琅玕。qīng qián mǎi yě zhú,chí dá cuì láng gān。
深栽小斋后,幽事颇相关。shēn zāi xiǎo zhāi hòu,yōu shì pǒ xiāng guān。
自有烟霞质,能令朱夏寒。zì yǒu yān xiá zhì,néng lìng zhū xià hán。
引溜加灌溉,毋令雪霜残。yǐn liū jiā guàn gài,wú lìng xuě shuāng cán。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

冠盖满京华,藩篱带松菊。guān gài mǎn jīng huá,fān lí dài sōng jú。
看君用幽意,必种数竿竹。kàn jūn yòng yōu yì,bì zhǒng shù gān zhú。
婵娟碧鲜静,窈窕一林麓。chán juān bì xiān jìng,yǎo tiǎo yī lín lù。
排闷强裁诗,清文动哀玉。pái mèn qiáng cái shī,qīng wén dòng āi yù。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

秋风楚竹冷,倚杖更徘徊。qiū fēng chǔ zhú lěng,yǐ zhàng gèng pái huái。
想见阴山雪,朱炎安在哉。xiǎng jiàn yīn shān xuě,zhū yán ān zài zāi。
自今幽兴熟,携手卧苍苔。zì jīn yōu xīng shú,xié shǒu wò cāng tái。
客居暂封殖,腊月更须栽。kè jū zàn fēng zhí,là yuè gèng xū zāi。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

赏静连云竹,移因风雨秋。shǎng jìng lián yún zhú,yí yīn fēng yǔ qiū。
我圃日苍翠,会心直罕俦。wǒ pǔ rì cāng cuì,huì xīn zhí hǎn chóu。
若人才思阔,文彩珊瑚钩。ruò rén cái sī kuò,wén cǎi shān hú gōu。
新诗锦不如,札翰时相投。xīn shī jǐn bù rú,zhá hàn shí xiāng tóu。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

幽偏得自怡,种竹交加翠。yōu piān dé zì yí,zhǒng zhú jiāo jiā cuì。
雨露之所濡,成长容何易。yǔ lù zhī suǒ rú,chéng zhǎng róng hé yì。
叶密鸣蝉稠,啅雀争枝坠。yè mì míng chán chóu,zhuó què zhēng zhī zhuì。
客思回林坰,萧疏外声利。kè sī huí lín jiōng,xiāo shū wài shēng lì。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

解榻秋露悬,竹凉侵卧内。jiě tà qiū lù xuán,zhú liáng qīn wò nèi。
幽姿可时睹,密干叠苍翠。yōu zī kě shí dǔ,mì gàn dié cāng cuì。
况乃回风吹,低昂各有意。kuàng nǎi huí fēng chuī,dī áng gè yǒu yì。
长啸一含情,洒落富清制。zhǎng xiào yī hán qíng,sǎ luò fù qīng zhì。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

朱夏云郁陶,种此何草草。zhū xià yún yù táo,zhǒng cǐ hé cǎo cǎo。
儿童汲井华,颇亦恨枯槁。ér tóng jí jǐng huá,pǒ yì hèn kū gǎo。
寒雨下霏霏,满眼颜色好。hán yǔ xià fēi fēi,mǎn yǎn yán sè hǎo。
临眺独踌躇,山林迹如扫。lín tiào dú chóu chú,shān lín jì rú sǎo。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

古墙犹竹色,真作野人居。gǔ qiáng yóu zhú sè,zhēn zuò yě rén jū。
青云羞叶密,空翠扑肌肤。qīng yún xiū yè mì,kōng cuì pū jī fū。
寒日外惨淡,泠泠风有馀。hán rì wài cǎn dàn,líng líng fēng yǒu yú。
高斋坐林杪,兴远一萧疏。gāo zhāi zuò lín miǎo,xīng yuǎn yī xiāo shū。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

竹光团野草,秀气豁烦襟。zhú guāng tuán yě cǎo,xiù qì huō fán jīn。
赠此遣愁寂,萧然静客心。zèng cǐ qiǎn chóu jì,xiāo rán jìng kè xīn。
枕簟入林僻,鸟雀聚枝深。zhěn diàn rù lín pì,niǎo què jù zhī shēn。
兴趣江湖迥,松筠起碧浔。xīng qù jiāng hú jiǒng,sōng yún qǐ bì xún。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

琳琅愈青荧,绿竹半含箨。lín láng yù qīng yíng,lǜ zhú bàn hán tuò。
霜露一沾凝,秋风动哀壑。shuāng lù yī zhān níng,qiū fēng dòng āi hè。
才名四十年,晚就芸香阁。cái míng sì shí nián,wǎn jiù yún xiāng gé。
江上忆君时,风林纤月落。jiāng shàng yì jūn shí,fēng lín xiān yuè luò。

孙元忠寄示种竹诗戏以二十篇答

孔平仲

竹深留客处,僻近城南楼。zhú shēn liú kè chù,pì jìn chéng nán lóu。
眼边无俗物,淅淅野风秋。yǎn biān wú sú wù,xī xī yě fēng qiū。
主人不世才,老气横九州。zhǔ rén bù shì cái,lǎo qì héng jiǔ zhōu。
哀弦绕白云,清绝听者愁。āi xián rào bái yún,qīng jué tīng zhě chóu。