古诗词

观瀑布图

刘宰

仰观山模糊,俯视山历历。yǎng guān shān mó hú,fǔ shì shān lì lì。
见卑不见高,此恨通今昔。jiàn bēi bù jiàn gāo,cǐ hèn tōng jīn xī。
观者笑且言,画手非用力。guān zhě xiào qiě yán,huà shǒu fēi yòng lì。
安知画工心独苦,世上悠悠几人识。ān zhī huà gōng xīn dú kǔ,shì shàng yōu yōu jǐ rén shí。
君看白练飞,杳不见来迹。jūn kàn bái liàn fēi,yǎo bù jiàn lái jì。
疑从九霄中,直下恣喷激。yí cóng jiǔ xiāo zhōng,zhí xià zì pēn jī。
六月天无风,大暑铄金石。liù yuè tiān wú fēng,dà shǔ shuò jīn shí。
此景独清凉,飞雪洒石壁。cǐ jǐng dú qīng liáng,fēi xuě sǎ shí bì。
此岂银河翻,馀派堕空碧。cǐ qǐ yín hé fān,yú pài duò kōng bì。
抑岂龙门决,洪波注八极。yì qǐ lóng mén jué,hóng bō zhù bā jí。
方知画者心,不止存目击。fāng zhī huà zhě xīn,bù zhǐ cún mù jī。
山上更有山,去天不盈尺。shān shàng gèng yǒu shān,qù tiān bù yíng chǐ。
丹崖与翠巘,群仙所游息。dān yá yǔ cuì yǎn,qún xiān suǒ yóu xī。
烟云不可到,日星在几席。yān yún bù kě dào,rì xīng zài jǐ xí。
甘露被草木,醴泉出岩隙。gān lù bèi cǎo mù,lǐ quán chū yán xì。
流落人间者,万派只馀沥。liú luò rén jiān zhě,wàn pài zhǐ yú lì。
知画岂予能,因画重悽恻。zhī huà qǐ yǔ néng,yīn huà zhòng qī cè。
圣贤言外意,未可纸上得。shèng xián yán wài yì,wèi kě zhǐ shàng dé。
所以说诗者,要在以意逆。suǒ yǐ shuō shī zhě,yào zài yǐ yì nì。
安得画外观山人,共向书中探端的。ān dé huà wài guān shān rén,gòng xiàng shū zhōng tàn duān de。

刘宰

宋镇江金坛人,字平国,号漫塘病叟。先宗绍熙元年进士。调江宁尉,当地巫风甚盛,令保伍互相纠察,多使改业为农。授泰兴令,有能名。以父丧至京,极言韩侂胄轻挑兵端。授浙东仓司干官,寻告归。退居三十八年,在乡置义仓,创义役,赈济万余人,又定折麦钱额,毁淫祠八十四所。有《漫塘文集》。 刘宰的作品>>

猜您喜欢

借明秀轩韵送赵推入幕二首

刘宰

七泽波涛笔下吞,相逢晓日上天门。qī zé bō tāo bǐ xià tūn,xiāng féng xiǎo rì shàng tiān mén。
只今出处难同调,惭愧高轩几访存。zhǐ jīn chū chù nán tóng diào,cán kuì gāo xuān jǐ fǎng cún。

借明秀轩韵送赵推入幕二首

刘宰

纷纷末俗假成真,幕府归来岁聿新。fēn fēn mò sú jiǎ chéng zhēn,mù fǔ guī lái suì yù xīn。
万里终存江海志,一毫莫染簿书尘。wàn lǐ zhōng cún jiāng hǎi zhì,yī háo mò rǎn bù shū chén。

云边即事

刘宰

山鸟纷纷不计名,晓来聒聒弄新晴。shān niǎo fēn fēn bù jì míng,xiǎo lái guā guā nòng xīn qíng。
山人不识虞庭乐,疑是箫韶奏九成。shān rén bù shí yú tíng lè,yí shì xiāo sháo zòu jiǔ chéng。

题龙祠米元晖词后

刘宰

醉笔淋漓纪胜寻,重来尚想百年心。zuì bǐ lín lí jì shèng xún,zhòng lái shàng xiǎng bǎi nián xīn。
浪将一字殊先后,谁识朱弦太古音。làng jiāng yī zì shū xiān hòu,shuí shí zhū xián tài gǔ yīn。

松影

刘宰

老松偃蹇印晴空,倒影参差澹月中。lǎo sōng yǎn jiǎn yìn qíng kōng,dào yǐng cān chà dàn yuè zhōng。
夜久无人共清赏,一庭萧瑟走虬龙。yè jiǔ wú rén gòng qīng shǎng,yī tíng xiāo sè zǒu qiú lóng。

戏传老

刘宰

锦绣囊开一夜风,万家花柳斗青红。jǐn xiù náng kāi yī yè fēng,wàn jiā huā liǔ dòu qīng hóng。
谁知一点阳和气,尽在高禅杖锡中。shuí zhī yī diǎn yáng hé qì,jǐn zài gāo chán zhàng xī zhōng。

谢荐医

刘宰

容貌天黥二十年,刳肠一洗怅无缘。róng mào tiān qíng èr shí nián,kū cháng yī xǐ chàng wú yuán。
只今纵使逢医缓,却顾霜毛已飒然。zhǐ jīn zòng shǐ féng yī huǎn,què gù shuāng máo yǐ sà rán。

云边阻雨

刘宰

辗转无眠到夜阑,鹊声送喜近檐间。niǎn zhuǎn wú mián dào yè lán,què shēng sòng xǐ jìn yán jiān。
好风吹断夜来雨,晴日放开云外山。hǎo fēng chuī duàn yè lái yǔ,qíng rì fàng kāi yún wài shān。

云边阻雨

刘宰

蔷薇篱落送春阑,笋葚园林早夏间。qiáng wēi lí luò sòng chūn lán,sǔn rèn yuán lín zǎo xià jiān。
牛背牧儿酣午梦,不知风雨过前山。niú bèi mù ér hān wǔ mèng,bù zhī fēng yǔ guò qián shān。

酬传老

刘宰

人生不见古无怀,平陆犹成滟滪堆。rén shēng bù jiàn gǔ wú huái,píng lù yóu chéng yàn yù duī。
百岁髑髅能发语,有生非乐死非灾。bǎi suì dú lóu néng fā yǔ,yǒu shēng fēi lè sǐ fēi zāi。

题布金寺钟楼

刘宰

云间缥缈出层楼,楼上钟成四百秋。yún jiān piāo miǎo chū céng lóu,lóu shàng zhōng chéng sì bǎi qiū。
当日繁华今不见,钟声依旧满林丘。dāng rì fán huá jīn bù jiàn,zhōng shēng yī jiù mǎn lín qiū。

黄梅

刘宰

林梢脆实荐辛酸,尚记儿时刮目看。lín shāo cuì shí jiàn xīn suān,shàng jì ér shí guā mù kàn。
老去齿牙无复昔,晓枝犹喜堕金丸。lǎo qù chǐ yá wú fù xī,xiǎo zhī yóu xǐ duò jīn wán。

题张端衡竹木石画

刘宰

槎牙高树萧梢竹,绝岛风烟开短轴。chá yá gāo shù xiāo shāo zhú,jué dǎo fēng yān kāi duǎn zhóu。
更烦点笔作衰翁,啸月吟风饮山渌。gèng fán diǎn bǐ zuò shuāi wēng,xiào yuè yín fēng yǐn shān lù。

送张端质上春官

刘宰

第一江山酒两壶,送君鼓箧入皇都。dì yī jiāng shān jiǔ liǎng hú,sòng jūn gǔ qiè rù huáng dōu。
直须第一收名第,莫使江山擅美呼。zhí xū dì yī shōu míng dì,mò shǐ jiāng shān shàn měi hū。

送刘簿秩满东归

刘宰

一官簿领十年间,此去青云手可攀。yī guān bù lǐng shí nián jiān,cǐ qù qīng yún shǒu kě pān。
胜日西湖浮画舫,频将卮酒酹孤山。shèng rì xī hú fú huà fǎng,pín jiāng zhī jiǔ lèi gū shān。