古诗词

浪淘沙令·与外甥吴晋良游落石

汪莘

天末起凉风。tiān mò qǐ liáng fēng。
云气匆匆。yún qì cōng cōng。
如今何处有英雄。rú jīn hé chù yǒu yīng xióng。
独佩一壶溪上去,秋水澄空。dú pèi yī hú xī shàng qù,qiū shuǐ chéng kōng。
绝壁耸云中,倒挂青松。jué bì sǒng yún zhōng,dào guà qīng sōng。
醉歌汉殿与秦宫。zuì gē hàn diàn yǔ qín gōng。
日现山西留不住,目送飞鸿。rì xiàn shān xī liú bù zhù,mù sòng fēi hóng。

汪莘

汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 汪莘的作品>>

猜您喜欢

三月十九日过松江五绝

汪莘

在家每忆松江好,及到松江又忆家。zài jiā měi yì sōng jiāng hǎo,jí dào sōng jiāng yòu yì jiā。
梦见樵青来竹里,笑将渔父插桃花。mèng jiàn qiáo qīng lái zhú lǐ,xiào jiāng yú fù chā táo huā。

三月十九日过松江五绝

汪莘

万顷烟波短棹飞,一双鸥鸟弄斜晖。wàn qǐng yān bō duǎn zhào fēi,yī shuāng ōu niǎo nòng xié huī。
如今频作姑苏客,遥指当年旧钓矶。rú jīn pín zuò gū sū kè,yáo zhǐ dāng nián jiù diào jī。

三月十九日过松江五绝

汪莘

煎茶徐读散人传,对酒朗吟渔父词。jiān chá xú dú sàn rén chuán,duì jiǔ lǎng yín yú fù cí。
除却月风同此意,只应烟雨暗相知。chú què yuè fēng tóng cǐ yì,zhǐ yīng yān yǔ àn xiāng zhī。

三月十九日过松江五绝

汪莘

薰风吹梦听新蝉,又向长桥舣钓船。xūn fēng chuī mèng tīng xīn chán,yòu xiàng zhǎng qiáo yǐ diào chuán。
好剪吴松半江水,袖归三十六峰前。hǎo jiǎn wú sōng bàn jiāng shuǐ,xiù guī sān shí liù fēng qián。

三月十九日过松江五绝

汪莘

笠泽沧波拥洞庭,望中七十二峰青。lì zé cāng bō yōng dòng tíng,wàng zhōng qī shí èr fēng qīng。
待偕龙女乘云去,占取参天一画屏。dài xié lóng nǚ chéng yún qù,zhàn qǔ cān tiān yī huà píng。

过丹阳界中新丰市

汪莘

道过新丰沽酒楼,不须濯足故相酬。dào guò xīn fēng gū jiǔ lóu,bù xū zhuó zú gù xiāng chóu。
华山仙伯徐思看,争遣时人识马周。huá shān xiān bó xú sī kàn,zhēng qiǎn shí rén shí mǎ zhōu。

途中再咏金陵

汪莘

石头城上望斜晖,览尽金陵寂寞归。shí tóu chéng shàng wàng xié huī,lǎn jǐn jīn líng jì mò guī。
叹息青天如许大,可无一个凤凰飞。tàn xī qīng tiān rú xǔ dà,kě wú yī gè fèng huáng fēi。

回至松江

汪莘

欲向江南采白蘋,杜鹃啼后已无春。yù xiàng jiāng nán cǎi bái píng,dù juān tí hòu yǐ wú chūn。
洞庭龙女云中降,手把双珠笑赠人。dòng tíng lóng nǚ yún zhōng jiàng,shǒu bǎ shuāng zhū xiào zèng rén。

回至松江

汪莘

深林茅屋隐渔樵,时有扁舟过石桥。shēn lín máo wū yǐn yú qiáo,shí yǒu biǎn zhōu guò shí qiáo。
谁把客星入图画,晓风残月伴吹箫。shuí bǎ kè xīng rù tú huà,xiǎo fēng cán yuè bàn chuī xiāo。

到高亭山望南北高峰

汪莘

每泛西湖不忍还,高亭数叠出云间。měi fàn xī hú bù rěn hái,gāo tíng shù dié chū yún jiān。
如今回至高亭路,却望西湖数叠山。rú jīn huí zhì gāo tíng lù,què wàng xī hú shù dié shān。

程朝望送梅花

汪莘

昨夜灯前把酒杯,鄱阳主簿送春来。zuó yè dēng qián bǎ jiǔ bēi,pó yáng zhǔ bù sòng chūn lái。
只疑天地无清气,都在江头一树梅。zhǐ yí tiān dì wú qīng qì,dōu zài jiāng tóu yī shù méi。

再用韵

汪莘

长恨无人共一杯,直知好友自天来。zhǎng hèn wú rén gòng yī bēi,zhí zhī hǎo yǒu zì tiān lái。
渊明到死真成菊,和靖平生却是梅。yuān míng dào sǐ zhēn chéng jú,hé jìng píng shēng què shì méi。

再用韵

汪莘

接得南枝即按杯,似和霜月带将来。jiē dé nán zhī jí àn bēi,shì hé shuāng yuè dài jiāng lái。
自从驿使相逢后,千载无人解寄梅。zì cóng yì shǐ xiāng féng hòu,qiān zài wú rén jiě jì méi。

篱阴

汪莘

篱阴双蝶趁春晖,轻展新黄试舞衣。lí yīn shuāng dié chèn chūn huī,qīng zhǎn xīn huáng shì wǔ yī。
点草扑花如得意,因何相逐背人飞。diǎn cǎo pū huā rú dé yì,yīn hé xiāng zhú bèi rén fēi。

仲春溪行即事

汪莘

竹外夭桃分外明,一枝折得绕溪行。zhú wài yāo táo fēn wài míng,yī zhī zhé dé rào xī xíng。
春风谁道全无主,胡蝶飞来花上争。chūn fēng shuí dào quán wú zhǔ,hú dié fēi lái huā shàng zhēng。