古诗词

满江红·客有索赋梅词者,余应之曰:自林和靖诗出,光前绝后矣。姑以此意赋之可也

汪莘

唐宋诸公,谁道得、梅花亲切。táng sòng zhū gōng,shuí dào dé méi huā qīn qiè。
到和靖、先生诗出,古人俱拙。dào hé jìng xiān shēng shī chū,gǔ rén jù zhuō。
写照乍分清浅水,传神初付黄昏月。xiě zhào zhà fēn qīng qiǎn shuǐ,chuán shén chū fù huáng hūn yuè。
尽后来、作者斗尖新,仍重叠。jǐn hòu lái zuò zhě dòu jiān xīn,réng zhòng dié。
离不得,春和腊。lí bù dé,chūn hé là。
少不得,烟和雪。shǎo bù dé,yān hé xuě。
更茅檐低亚,竹篱轻折。gèng máo yán dī yà,zhú lí qīng zhé。
何事西邻春得入,还如东阁人伤别。hé shì xī lín chūn dé rù,hái rú dōng gé rén shāng bié。
总输他、树下作僧来,离言说。zǒng shū tā shù xià zuò sēng lái,lí yán shuō。

汪莘

汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 汪莘的作品>>

猜您喜欢

送赵君十绝

汪莘

练水至清无浅深,使君何日再登临。liàn shuǐ zhì qīng wú qiǎn shēn,shǐ jūn hé rì zài dēng lín。
请看江上千株柳,尽是君民离别心。qǐng kàn jiāng shàng qiān zhū liǔ,jǐn shì jūn mín lí bié xīn。

送赵君十绝

汪莘

有客胸藏太息书,萧萧白发不堪梳。yǒu kè xiōng cáng tài xī shū,xiāo xiāo bái fā bù kān shū。
君王若问江东士,莫只相怜诵子虚。jūn wáng ruò wèn jiāng dōng shì,mò zhǐ xiāng lián sòng zi xū。

秋兴

汪莘

闲步水南因水北,仍从山后复山前。xián bù shuǐ nán yīn shuǐ běi,réng cóng shān hòu fù shān qián。
日归海底龙方觉,月到天心虎正眠。rì guī hǎi dǐ lóng fāng jué,yuè dào tiān xīn hǔ zhèng mián。

秋兴

汪莘

天外涵天心广大,月中吐月性光明。tiān wài hán tiān xīn guǎng dà,yuè zhōng tǔ yuè xìng guāng míng。
夜来飞上昆仑顶,独倚琼楼啸一声。yè lái fēi shàng kūn lún dǐng,dú yǐ qióng lóu xiào yī shēng。

秋兴

汪莘

一旦秋风起洛滨,东归聊复寄鲈莼。yī dàn qiū fēng qǐ luò bīn,dōng guī liáo fù jì lú chún。
如今已在渔乡住,宜与清朝作散人。rú jīn yǐ zài yú xiāng zhù,yí yǔ qīng cháo zuò sàn rén。

秋兴

汪莘

水边杨柳怯秋风,忆昨杏花相映红。shuǐ biān yáng liǔ qiè qiū fēng,yì zuó xìng huā xiāng yìng hóng。
心地不随时节变,始知天下有英雄。xīn dì bù suí shí jié biàn,shǐ zhī tiān xià yǒu yīng xióng。

秋兴

汪莘

萝衣袅袅带凉风,人道秋空岂是空。luó yī niǎo niǎo dài liáng fēng,rén dào qiū kōng qǐ shì kōng。
白日不知天上事,众星环拱紫微宫。bái rì bù zhī tiān shàng shì,zhòng xīng huán gǒng zǐ wēi gōng。

秋兴

汪莘

七尺经霜翠竹竿,斩来石壁钓江湍。qī chǐ jīng shuāng cuì zhú gān,zhǎn lái shí bì diào jiāng tuān。
丝头垂下骊龙口,掣得明珠似月寒。sī tóu chuí xià lí lóng kǒu,chè dé míng zhū shì yuè hán。

秋兴

汪莘

秋天尤觉晓天清,仰首看天俯首行。qiū tiān yóu jué xiǎo tiān qīng,yǎng shǒu kàn tiān fǔ shǒu xíng。
不但长歌声似鹤,一身浑似鹤般轻。bù dàn zhǎng gē shēng shì hè,yī shēn hún shì hè bān qīng。

除日寄黟山周尊师

汪莘

眼有神光射霭山,不须更问列仙班。yǎn yǒu shén guāng shè ǎi shān,bù xū gèng wèn liè xiān bān。
道人四海都游遍,只有先生一介闲。dào rén sì hǎi dōu yóu biàn,zhǐ yǒu xiān shēng yī jiè xián。

东行途中有感

汪莘

一路桃花愁杀人,柳塘茅屋正宜春。yī lù táo huā chóu shā rén,liǔ táng máo wū zhèng yí chūn。
春风不是不相识,不遣春山养病身。chūn fēng bù shì bù xiāng shí,bù qiǎn chūn shān yǎng bìng shēn。

去昌化县西四十里留宿陈东鲁南楼

汪莘

碧玉山中白玉溪,武陵村落午时鸡。bì yù shān zhōng bái yù xī,wǔ líng cūn luò wǔ shí jī。
南楼一觉春宵雨,夹路桃花送马蹄。nán lóu yī jué chūn xiāo yǔ,jiā lù táo huā sòng mǎ tí。

谒真直院杨花满路口占一绝见直院诵之

汪莘

三月天寒尚腊衣,钱塘游子叹斜晖。sān yuè tiān hán shàng là yī,qián táng yóu zi tàn xié huī。
柳间苏小无由见,惹得杨花满袖归。liǔ jiān sū xiǎo wú yóu jiàn,rě dé yáng huā mǎn xiù guī。

真直院招饮道山群玉堂自陈秘监而下凡八人坐上赋绝句

汪莘

压架春风十万条,护檐霜干自萧萧。yā jià chūn fēng shí wàn tiáo,hù yán shuāng gàn zì xiāo xiāo。
一朝尽识群贤面,陡觉星辰共碧霄。yī cháo jǐn shí qún xián miàn,dǒu jué xīng chén gòng bì xiāo。

直院自言愿所以相拯之意有非毫楮所可宣者归途口占一绝为寄

汪莘

倾国佳人默怨天,红颜过了拜尊前。qīng guó jiā rén mò yuàn tiān,hóng yán guò le bài zūn qián。
世家大族多兄嫂,独得公姑分外怜。shì jiā dà zú duō xiōng sǎo,dú dé gōng gū fēn wài lián。