古诗词

赠霆伯侄

姚勉

灵源聚英气,融作云霞精。líng yuán jù yīng qì,róng zuò yún xiá jīng。
霆伯挹其秀,胸府怀光晶。tíng bó yì qí xiù,xiōng fǔ huái guāng jīng。
诵书过万卷,落笔超群英。sòng shū guò wàn juǎn,luò bǐ chāo qún yīng。
文章有馀力,赋诗吟性情。wén zhāng yǒu yú lì,fù shī yín xìng qíng。
短章或大篇,点翰长风生。duǎn zhāng huò dà piān,diǎn hàn zhǎng fēng shēng。
或吐健丽句,气象高峥嵘。huò tǔ jiàn lì jù,qì xiàng gāo zhēng róng。
云涛汹万里,出没蛟龙惊。yún tāo xiōng wàn lǐ,chū méi jiāo lóng jīng。
或写闲逸句,句法如天成。huò xiě xián yì jù,jù fǎ rú tiān chéng。
微泉溜石壁,清吹调松声。wēi quán liū shí bì,qīng chuī diào sōng shēng。
或句和且婉,纯如奏英茎。huò jù hé qiě wǎn,chún rú zòu yīng jīng。
晴风舞雪絮,晓日歌春莺。qíng fēng wǔ xuě xù,xiǎo rì gē chūn yīng。
或句端且严,凛凛不可轻。huò jù duān qiě yán,lǐn lǐn bù kě qīng。
星辰列云汉,营垒森甲兵。xīng chén liè yún hàn,yíng lěi sēn jiǎ bīng。
变化千万状,发越无定名。biàn huà qiān wàn zhuàng,fā yuè wú dìng míng。
清标镇浮态,沈谢隳文成。qīng biāo zhèn fú tài,shěn xiè huī wén chéng。
劲气拟古作,甫白焚诗泓。jìn qì nǐ gǔ zuò,fǔ bái fén shī hóng。
不负飘逸姿,孰争前辈衡。bù fù piāo yì zī,shú zhēng qián bèi héng。
学海不汗漫,安见酌复盈。xué hǎi bù hàn màn,ān jiàn zhuó fù yíng。
文章用无尽,盖以天才宏。wén zhāng yòng wú jǐn,gài yǐ tiān cái hóng。
宏才戏翰墨,笔势宜如倾。hóng cái xì hàn mò,bǐ shì yí rú qīng。
譬之一轮月,皎皎当天明。pì zhī yī lún yuè,jiǎo jiǎo dāng tiān míng。
晴辉照春夜,花柳皆敷荣。qíng huī zhào chūn yè,huā liǔ jiē fū róng。
高秋爽气盛,桂影翻凄清。gāo qiū shuǎng qì shèng,guì yǐng fān qī qīng。
又如百川水,滔滔地中行。yòu rú bǎi chuān shuǐ,tāo tāo dì zhōng xíng。
江湖风雨霁,碧色连天平。jiāng hú fēng yǔ jì,bì sè lián tiān píng。
奔流出三峡,谹吼雷霆争。bēn liú chū sān xiá,hóng hǒu léi tíng zhēng。
诗歌具众体,古人所难并。shī gē jù zhòng tǐ,gǔ rén suǒ nán bìng。
子诗得神助,逸思随纵横。zi shī dé shén zhù,yì sī suí zòng héng。
失手堕之地,声作金石铿。shī shǒu duò zhī dì,shēng zuò jīn shí kēng。
俊才有如此,九万飞鹏程。jùn cái yǒu rú cǐ,jiǔ wàn fēi péng chéng。
卑哉沟渎中,安可容鳣鲸。bēi zāi gōu dú zhōng,ān kě róng zhān jīng。
子以见吾家,人才世登瀛。zi yǐ jiàn wú jiā,rén cái shì dēng yíng。
勉哉复祖业,谨勿寒宗盟。miǎn zāi fù zǔ yè,jǐn wù hán zōng méng。
某也习箕裘,生涯风露檠。mǒu yě xí jī qiú,shēng yá fēng lù qíng。
家徒四壁立,独以道为耕。jiā tú sì bì lì,dú yǐ dào wèi gēng。
文章厌卑薾,壮志思轩轰。wén zhāng yàn bēi ěr,zhuàng zhì sī xuān hōng。
纷纷笑馀子,藐视如孩婴。fēn fēn xiào yú zi,miǎo shì rú hái yīng。
诗书自娱悦,终日关柴荆。shī shū zì yú yuè,zhōng rì guān chái jīng。
欣然得子至,倒屣来相迎。xīn rán dé zi zhì,dào xǐ lái xiāng yíng。
佳篇出见遗,未读颜先赪。jiā piān chū jiàn yí,wèi dú yán xiān chēng。
迁乔不择木,求通乃于盲。qiān qiáo bù zé mù,qiú tōng nǎi yú máng。
视我如土鴳,视子如鹪鹏。shì wǒ rú tǔ yàn,shì zi rú jiāo péng。
英风当远避,况敢事酬赓。yīng fēng dāng yuǎn bì,kuàng gǎn shì chóu gēng。
新篘日初熟,我姑酌彼觥。xīn chōu rì chū shú,wǒ gū zhuó bǐ gōng。
晚风入帘幕,窗外斜阳晴。wǎn fēng rù lián mù,chuāng wài xié yáng qíng。
红炉坐相对,檐马声鏦铮。hóng lú zuò xiāng duì,yán mǎ shēng cōng zhēng。
试将今古诗,与子细共评。shì jiāng jīn gǔ shī,yǔ zi xì gòng píng。
幽怀味此乐,鼓瑟仍吹笙。yōu huái wèi cǐ lè,gǔ sè réng chuī shēng。
胡为不留处,驾言欲西征。hú wèi bù liú chù,jià yán yù xī zhēng。
清饮不可再,使我摇心旌。qīng yǐn bù kě zài,shǐ wǒ yáo xīn jīng。
努力各自爱,共濯江湖缨。nǔ lì gè zì ài,gòng zhuó jiāng hú yīng。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

赠邮文秀才

姚勉

风行水上真文章,不羽不胫游四方。fēng xíng shuǐ shàng zhēn wén zhāng,bù yǔ bù jìng yóu sì fāng。
妙语缀入牙颊香,意有佳客扬其芳。miào yǔ zhuì rù yá jiá xiāng,yì yǒu jiā kè yáng qí fāng。
美君金璧不愿将,多文为富纷储藏。měi jūn jīn bì bù yuàn jiāng,duō wén wèi fù fēn chǔ cáng。
牙签玉轴缃缥囊,书船贯月飞虹光。yá qiān yù zhóu xiāng piāo náng,shū chuán guàn yuè fēi hóng guāng。
鼎肉试取一脔尝,珠玑璀璨锦绣张。dǐng ròu shì qǔ yī luán cháng,zhū jī cuǐ càn jǐn xiù zhāng。
疾指快读下五行,虎凤蔚跃蛟龙翔。jí zhǐ kuài dú xià wǔ xíng,hǔ fèng wèi yuè jiāo lóng xiáng。
尚欲效学鸡林商,遍索伟制丰行装。shàng yù xiào xué jī lín shāng,biàn suǒ wěi zhì fēng xíng zhuāng。
哲匠谨勿麾门墙,当遣纸价贵洛阳。zhé jiàng jǐn wù huī mén qiáng,dāng qiǎn zhǐ jià guì luò yáng。

赠真术秀才

姚勉

天台真术李秀才,手持先兄遗墨来。tiān tái zhēn shù lǐ xiù cái,shǒu chí xiān xiōng yí mò lái。
先兄已矣遗墨在,三读感噎重生哀。xiān xiōng yǐ yǐ yí mò zài,sān dú gǎn yē zhòng shēng āi。
哀馀试问子何术,星斗纷翻舌端出。āi yú shì wèn zi hé shù,xīng dòu fēn fān shé duān chū。
不须问术只观诗,诗好应知术真实。bù xū wèn shù zhǐ guān shī,shī hǎo yīng zhī shù zhēn shí。
大凡学术总要真,不真误杀天下人。dà fán xué shù zǒng yào zhēn,bù zhēn wù shā tiān xià rén。
近来世人多弄假,不独肆中谈命者。jìn lái shì rén duō nòng jiǎ,bù dú sì zhōng tán mìng zhě。

赠古朴相士

姚勉

巧夫纵诞争说相,口角澜翻如剪样。qiǎo fū zòng dàn zhēng shuō xiāng,kǒu jiǎo lán fān rú jiǎn yàng。
眼中元不识英奇,随世炎凉分下上。yǎn zhōng yuán bù shí yīng qí,suí shì yán liáng fēn xià shàng。
贡谀乞得贵人诗,红签彩轴珍携持。gòng yú qǐ dé guì rén shī,hóng qiān cǎi zhóu zhēn xié chí。
未遭穷士或有赠,烂在酱瓿问不知。wèi zāo qióng shì huò yǒu zèng,làn zài jiàng bù wèn bù zhī。
如斯等辈真肉眼,砂里精金岂能拣。rú sī děng bèi zhēn ròu yǎn,shā lǐ jīng jīn qǐ néng jiǎn。
古朴相士却不然,品题每在未遇前。gǔ pǔ xiāng shì què bù rán,pǐn tí měi zài wèi yù qián。
前时赠诗纸欲朽,逢人夸张不去手。qián shí zèng shī zhǐ yù xiǔ,féng rén kuā zhāng bù qù shǒu。
古朴相士真识人,识人须要当贱贫。gǔ pǔ xiāng shì zhēn shí rén,shí rén xū yào dāng jiàn pín。
信知巧者尽虚伪,惟有朴者全天淳。xìn zhī qiǎo zhě jǐn xū wěi,wéi yǒu pǔ zhě quán tiān chún。
愿君终身如此朴,俗态高低不须学。yuàn jūn zhōng shēn rú cǐ pǔ,sú tài gāo dī bù xū xué。

赠行在李主人二子

姚勉

李家自古两诗仙,太白长吉相后先。lǐ jiā zì gǔ liǎng shī xiān,tài bái zhǎng jí xiāng hòu xiān。
蟠螭屈曲作妙语,到今气焰干云天。pán chī qū qū zuò miào yǔ,dào jīn qì yàn gàn yún tiān。
君家家里二奇子,眼如明珠头玉峙。jūn jiā jiā lǐ èr qí zi,yǎn rú míng zhū tóu yù zhì。
长成学取二仙人,要使诗人常姓李。zhǎng chéng xué qǔ èr xiān rén,yào shǐ shī rén cháng xìng lǐ。

赠天王长老无著

姚勉

唐有一僧妙医药,得大医王三昧觉。táng yǒu yī sēng miào yī yào,dé dà yī wáng sān mèi jué。
雨中盥手瀑檐飞,惊叹病龙腥唾落。yǔ zhōng guàn shǒu pù yán fēi,jīng tàn bìng lóng xīng tuò luò。
须臾云雾忽销霁,白发老人来矍铄。xū yú yún wù hū xiāo jì,bái fā lǎo rén lái jué shuò。
自言病中困行雨,愿得良针苏脉络。zì yán bìng zhōng kùn xíng yǔ,yuàn dé liáng zhēn sū mài luò。
授方寸剂应时愈,拜奉仙方效思邈。shòu fāng cùn jì yīng shí yù,bài fèng xiān fāng xiào sī miǎo。
此事今无古信然,说与时人谩惊噱。cǐ shì jīn wú gǔ xìn rán,shuō yǔ shí rén mán jīng jué。
早来忽得绢素轴,挺挺祥龙露头角。zǎo lái hū dé juàn sù zhóu,tǐng tǐng xiáng lóng lù tóu jiǎo。
心知此龙非病者,喷雾洒云天洗濯。xīn zhī cǐ lóng fēi bìng zhě,pēn wù sǎ yún tiān xǐ zhuó。
龙身不病泽四方,万物全生总安乐。lóng shēn bù bìng zé sì fāng,wàn wù quán shēng zǒng ān lè。
此龙此医今是谁,天王长老僧无著。cǐ lóng cǐ yī jīn shì shuí,tiān wáng zhǎng lǎo sēng wú zhù。

赠饶春卿

姚勉

扁鹊华佗不可作,龙宫宝方闭金籥。biǎn què huá tuó bù kě zuò,lóng gōng bǎo fāng bì jīn yuè。
春卿奚氏剑江饶,老眼荧荧仙授药。chūn qīng xī shì jiàn jiāng ráo,lǎo yǎn yíng yíng xiān shòu yào。
传翳五世活几人,计日而愈功何神。chuán yì wǔ shì huó jǐ rén,jì rì ér yù gōng hé shén。
县疣附赘夜惊失,立使笑语开颦呻。xiàn yóu fù zhuì yè jīng shī,lì shǐ xiào yǔ kāi pín shēn。
方今气运乖生盭,天地中盘大痈痔。fāng jīn qì yùn guāi shēng lì,tiān dì zhōng pán dà yōng zhì。
护疽养疾谁见忧,彼何人斯甘吮舐。hù jū yǎng jí shuí jiàn yōu,bǐ hé rén sī gān shǔn shì。
石犹生我疢毒多,能治不使如国何。shí yóu shēng wǒ chèn dú duō,néng zhì bù shǐ rú guó hé。
呜呼安得医国之老如此手,勿谈时事且饮酒。wū hū ān dé yī guó zhī lǎo rú cǐ shǒu,wù tán shí shì qiě yǐn jiǔ。

姚勉

国家元气几如发,章李以来几台察。guó jiā yuán qì jǐ rú fā,zhāng lǐ yǐ lái jǐ tái chá。
翻盆窥瓮若不闻,射影含沙但潜发。fān pén kuī wèng ruò bù wén,shè yǐng hán shā dàn qián fā。
坦途自诧忘羊肠,坚冰恐已在履霜。tǎn tú zì chà wàng yáng cháng,jiān bīng kǒng yǐ zài lǚ shuāng。
熙丰旧人正伺隙,乃尔寂寂无精光。xī fēng jiù rén zhèng cì xì,nǎi ěr jì jì wú jīng guāng。
抨弹已上旨宣谕,谏不能行法当去。pēng dàn yǐ shàng zhǐ xuān yù,jiàn bù néng xíng fǎ dāng qù。
老乌欲食不再鸣,幸有新来柏台疏。lǎo wū yù shí bù zài míng,xìng yǒu xīn lái bǎi tái shū。
蛰霆忽击聩者惊,不待数月如阳城。zhé tíng hū jī kuì zhě jīng,bù dài shù yuè rú yáng chéng。
中书君已非偃月,何事亦恶仗马鸣。zhōng shū jūn yǐ fēi yǎn yuè,hé shì yì è zhàng mǎ míng。
奏疏流传人吐舌,未死奸谀面赪热。zòu shū liú chuán rén tǔ shé,wèi sǐ jiān yú miàn chēng rè。
只今时事尚可言,奏四十章当一月。zhǐ jīn shí shì shàng kě yán,zòu sì shí zhāng dāng yī yuè。
直言不惮方威灵,本朝未尝言罪人。zhí yán bù dàn fāng wēi líng,běn cháo wèi cháng yán zuì rén。
但图奏上天子喜,莫管近前丞相嗔。dàn tú zòu shàng tiān zi xǐ,mò guǎn jìn qián chéng xiāng chēn。
向来庆历子唐子,千古名垂汗青史。xiàng lái qìng lì zi táng zi,qiān gǔ míng chuí hàn qīng shǐ。
瘴山炎海固鬼愁,志士宁能彼易此。zhàng shān yán hǎi gù guǐ chóu,zhì shì níng néng bǐ yì cǐ。
风尘澒洞何如时,麒麟豺虎方争驰。fēng chén hòng dòng hé rú shí,qí lín chái hǔ fāng zhēng chí。
士所当为未止此,志完幸听承君规。shì suǒ dāng wèi wèi zhǐ cǐ,zhì wán xìng tīng chéng jūn guī。

丁巳春言事西归和朱子云赐诗韵

姚勉

鲤鱼书来上谁字,斗牛光中湖海士。lǐ yú shū lái shàng shuí zì,dòu niú guāng zhōng hú hǎi shì。
梅花腊雪曾会面,桃李春风一弹指。méi huā là xuě céng huì miàn,táo lǐ chūn fēng yī dàn zhǐ。
剥书得诗意雄杰,钟吕惊闻筝笛耳。bō shū dé shī yì xióng jié,zhōng lǚ jīng wén zhēng dí ěr。
懦夫有闻气可作,奸谀未诛神已死。nuò fū yǒu wén qì kě zuò,jiān yú wèi zhū shén yǐ sǐ。
奴唇争笑乃独否,我心有同固如此。nú chún zhēng xiào nǎi dú fǒu,wǒ xīn yǒu tóng gù rú cǐ。
君家请剑攀折槛,远胜衣绣夸归里。jūn jiā qǐng jiàn pān zhé kǎn,yuǎn shèng yī xiù kuā guī lǐ。
立朝日少谏多稿,况有竹林老夫子。lì cháo rì shǎo jiàn duō gǎo,kuàng yǒu zhú lín lǎo fū zi。
百年易了富与贵,万古不磨天此理。bǎi nián yì le fù yǔ guì,wàn gǔ bù mó tiān cǐ lǐ。
笑骂从渠官欲好,妻妾羞人身不耻。xiào mà cóng qú guān yù hǎo,qī qiè xiū rén shēn bù chǐ。
获禽一朝固可十,天下良工安肯诡。huò qín yī cháo gù kě shí,tiān xià liáng gōng ān kěn guǐ。
古人寥寥今不见,举世滔滔此皆是。gǔ rén liáo liáo jīn bù jiàn,jǔ shì tāo tāo cǐ jiē shì。
蛾眉方遭众女嫉,足音忽动空谷喜。é méi fāng zāo zhòng nǚ jí,zú yīn hū dòng kōng gǔ xǐ。
我欲净洗后土泥,子为快挽天河水。wǒ yù jìng xǐ hòu tǔ ní,zi wèi kuài wǎn tiān hé shuǐ。

和杨监簿咏梅

姚勉

不知年换山无历,日短著书阴自惜。bù zhī nián huàn shān wú lì,rì duǎn zhù shū yīn zì xī。
臞仙谁与伴清孤,竹里梅花破幽寂。qú xiān shuí yǔ bàn qīng gū,zhú lǐ méi huā pò yōu jì。
月窗看影嗔晓夺,雪径寻花惊夜失。yuè chuāng kàn yǐng chēn xiǎo duó,xuě jìng xún huā jīng yè shī。
绝怜一点清淡意,不作群芳妖艳质。jué lián yī diǎn qīng dàn yì,bù zuò qún fāng yāo yàn zhì。
梦寒翠羽真恐涴,香远细腰何敢即。mèng hán cuì yǔ zhēn kǒng wò,xiāng yuǎn xì yāo hé gǎn jí。
广平亦作软媚语,可笑铁心轻变易。guǎng píng yì zuò ruǎn mèi yǔ,kě xiào tiě xīn qīng biàn yì。
梅州参彻梅花髓,句中有味供紬绎。méi zhōu cān chè méi huā suǐ,jù zhōng yǒu wèi gōng chóu yì。
冰瓯涤笔想更奇,试为此花重请益。bīng ōu dí bǐ xiǎng gèng qí,shì wèi cǐ huā zhòng qǐng yì。

送孙龙谷

姚勉

煌煌南方老人星,天边飞来地上行。huáng huáng nán fāng lǎo rén xīng,tiān biān fēi lái dì shàng xíng。
秀眉方瞳琐骨耸,升降步履如风轻。xiù méi fāng tóng suǒ gǔ sǒng,shēng jiàng bù lǚ rú fēng qīng。
生平见说勇为义,十指团栾一和气。shēng píng jiàn shuō yǒng wèi yì,shí zhǐ tuán luán yī hé qì。
只今福寿天所报,眼底曾孙家四世。zhǐ jīn fú shòu tiān suǒ bào,yǎn dǐ céng sūn jiā sì shì。
瑞祥融作合干松,岂惟义聚蒙天封。ruì xiáng róng zuò hé gàn sōng,qǐ wéi yì jù méng tiān fēng。
义人合得松样寿,孙枝蓊勃环老龙。yì rén hé dé sōng yàng shòu,sūn zhī wěng bó huán lǎo lóng。
先生教人忠与孝,家法可为民则效。xiān shēng jiào rén zhōng yǔ xiào,jiā fǎ kě wèi mín zé xiào。
道中有福理自然,必收诗书仁义效。dào zhōng yǒu fú lǐ zì rán,bì shōu shī shū rén yì xiào。
子孙森列皆有文,次公长公为弟昆。zi sūn sēn liè jiē yǒu wén,cì gōng zhǎng gōng wèi dì kūn。
曾孙早娶见玄孙,蒲轮迎召登金门。céng sūn zǎo qǔ jiàn xuán sūn,pú lún yíng zhào dēng jīn mén。

送李幼章

姚勉

梁间呢呢燕将雏,林中栌栌反哺乌。liáng jiān ne ne yàn jiāng chú,lín zhōng lú lú fǎn bǔ wū。
君前舍羹颍谷子,橐中寘箪翳桑夫。jūn qián shě gēng yǐng gǔ zi,tuó zhōng zhì dān yì sāng fū。
五年得金方还养,有妇有妇愁秋胡。wǔ nián dé jīn fāng hái yǎng,yǒu fù yǒu fù chóu qiū hú。
士生志大虽江湖,不堪回首飞云孤。shì shēng zhì dà suī jiāng hú,bù kān huí shǒu fēi yún gū。
伏雌扊扅且未论,占鹊日日旦及晡。fú cí yǎn yí qiě wèi lùn,zhàn què rì rì dàn jí bū。
箧中莱衣幸可著,腰下何必印若苏。qiè zhōng lái yī xìng kě zhù,yāo xià hé bì yìn ruò sū。
因君归去长嗟吁,君有母遗我独无。yīn jūn guī qù zhǎng jiē xū,jūn yǒu mǔ yí wǒ dú wú。
为亲负米今已矣,落日恸哭悲丘墟。wèi qīn fù mǐ jīn yǐ yǐ,luò rì tòng kū bēi qiū xū。
愿君升堂奉甘腴,毋使专美徐仲车。yuàn jūn shēng táng fèng gān yú,wú shǐ zhuān měi xú zhòng chē。

九日简张倅

姚勉

西风破帽吹不斜,东篱绕行空嗅花。xī fēng pò mào chuī bù xié,dōng lí rào xíng kōng xiù huā。
隔墙酒熟无邻家,草堂欠醉从谁赊。gé qiáng jiǔ shú wú lín jiā,cǎo táng qiàn zuì cóng shuí shē。
亦思峰头作重九,安得天风吹滟酒。yì sī fēng tóu zuò zhòng jiǔ,ān dé tiān fēng chuī yàn jiǔ。
别驾倘作城南期,贤似江州王太守。bié jià tǎng zuò chéng nán qī,xián shì jiāng zhōu wáng tài shǒu。

送胡季㢸入太学

姚勉

春秋自有胡氏学,尽束诸家上高阁。chūn qiū zì yǒu hú shì xué,jǐn shù zhū jiā shàng gāo gé。
当时小试锦江城,横翼秋风天一鹗。dāng shí xiǎo shì jǐn jiāng chéng,héng yì qiū fēng tiān yī è。
只今冠带圜桥门,孤罴兀坐空狐群。zhǐ jīn guān dài huán qiáo mén,gū pí wù zuò kōng hú qún。
近来文气颇卑苶,要使四海宗雄文。jìn lái wén qì pǒ bēi nié,yào shǐ sì hǎi zōng xióng wén。
余生志愿游璧水,竟隔蓬莱三万里。yú shēng zhì yuàn yóu bì shuǐ,jìng gé péng lái sān wàn lǐ。
虽然末第偶成名,俗骨自怜凡可鄙。suī rán mò dì ǒu chéng míng,sú gǔ zì lián fán kě bǐ。
君今换骨向时中,六馆名流自不同。jūn jīn huàn gǔ xiàng shí zhōng,liù guǎn míng liú zì bù tóng。
宰相状元三舍选,斋前碑字看填红。zǎi xiāng zhuàng yuán sān shě xuǎn,zhāi qián bēi zì kàn tián hóng。

送漆文甫尉分宜

姚勉

吾兄梅花冰雪臞,胸中万卷行石渠。wú xiōng méi huā bīng xuě qú,xiōng zhōng wàn juǎn xíng shí qú。
同生丙子自兄行,才学推兄更有馀。tóng shēng bǐng zi zì xiōng xíng,cái xué tuī xiōng gèng yǒu yú。
月中折桂仍先余,兄骑快马余蟾蜍。yuè zhōng zhé guì réng xiān yú,xiōng qí kuài mǎ yú chán chú。
一行作尉表贰邑,春台春风宜吹嘘。yī xíng zuò wèi biǎo èr yì,chūn tái chūn fēng yí chuī xū。
阿瞒彩棒谨勿设,民命今皆辙中鱼。ā mán cǎi bàng jǐn wù shè,mín mìng jīn jiē zhé zhōng yú。
合得官职听自除,觅荐莫作迎逢谀。hé dé guān zhí tīng zì chú,mì jiàn mò zuò yíng féng yú。
寒斋话别酌霜月,祝子但此霜月如。hán zhāi huà bié zhuó shuāng yuè,zhù zi dàn cǐ shuāng yuè rú。
欲留不可空揽袪,兄出我处从今疏。yù liú bù kě kōng lǎn qū,xiōng chū wǒ chù cóng jīn shū。
兄出我处从今疏,有便但寄箴规书。xiōng chū wǒ chù cóng jīn shū,yǒu biàn dàn jì zhēn guī shū。

送琴隐吴君

姚勉

天高日烈势欲然,秧已生节未入田。tiān gāo rì liè shì yù rán,yāng yǐ shēng jié wèi rù tián。
谁欤操琴尊师涓,使我赤地里至千。shuí yú cāo qín zūn shī juān,shǐ wǒ chì dì lǐ zhì qiān。
风雩且歌吾自乐,穷阎不可无炊烟。fēng yú qiě gē wú zì lè,qióng yán bù kě wú chuī yān。
薰时解愠民望切,亟为我作南风弦。xūn shí jiě yùn mín wàng qiè,jí wèi wǒ zuò nán fēng xián。