古诗词

赠霆伯侄

姚勉

灵源聚英气,融作云霞精。líng yuán jù yīng qì,róng zuò yún xiá jīng。
霆伯挹其秀,胸府怀光晶。tíng bó yì qí xiù,xiōng fǔ huái guāng jīng。
诵书过万卷,落笔超群英。sòng shū guò wàn juǎn,luò bǐ chāo qún yīng。
文章有馀力,赋诗吟性情。wén zhāng yǒu yú lì,fù shī yín xìng qíng。
短章或大篇,点翰长风生。duǎn zhāng huò dà piān,diǎn hàn zhǎng fēng shēng。
或吐健丽句,气象高峥嵘。huò tǔ jiàn lì jù,qì xiàng gāo zhēng róng。
云涛汹万里,出没蛟龙惊。yún tāo xiōng wàn lǐ,chū méi jiāo lóng jīng。
或写闲逸句,句法如天成。huò xiě xián yì jù,jù fǎ rú tiān chéng。
微泉溜石壁,清吹调松声。wēi quán liū shí bì,qīng chuī diào sōng shēng。
或句和且婉,纯如奏英茎。huò jù hé qiě wǎn,chún rú zòu yīng jīng。
晴风舞雪絮,晓日歌春莺。qíng fēng wǔ xuě xù,xiǎo rì gē chūn yīng。
或句端且严,凛凛不可轻。huò jù duān qiě yán,lǐn lǐn bù kě qīng。
星辰列云汉,营垒森甲兵。xīng chén liè yún hàn,yíng lěi sēn jiǎ bīng。
变化千万状,发越无定名。biàn huà qiān wàn zhuàng,fā yuè wú dìng míng。
清标镇浮态,沈谢隳文成。qīng biāo zhèn fú tài,shěn xiè huī wén chéng。
劲气拟古作,甫白焚诗泓。jìn qì nǐ gǔ zuò,fǔ bái fén shī hóng。
不负飘逸姿,孰争前辈衡。bù fù piāo yì zī,shú zhēng qián bèi héng。
学海不汗漫,安见酌复盈。xué hǎi bù hàn màn,ān jiàn zhuó fù yíng。
文章用无尽,盖以天才宏。wén zhāng yòng wú jǐn,gài yǐ tiān cái hóng。
宏才戏翰墨,笔势宜如倾。hóng cái xì hàn mò,bǐ shì yí rú qīng。
譬之一轮月,皎皎当天明。pì zhī yī lún yuè,jiǎo jiǎo dāng tiān míng。
晴辉照春夜,花柳皆敷荣。qíng huī zhào chūn yè,huā liǔ jiē fū róng。
高秋爽气盛,桂影翻凄清。gāo qiū shuǎng qì shèng,guì yǐng fān qī qīng。
又如百川水,滔滔地中行。yòu rú bǎi chuān shuǐ,tāo tāo dì zhōng xíng。
江湖风雨霁,碧色连天平。jiāng hú fēng yǔ jì,bì sè lián tiān píng。
奔流出三峡,谹吼雷霆争。bēn liú chū sān xiá,hóng hǒu léi tíng zhēng。
诗歌具众体,古人所难并。shī gē jù zhòng tǐ,gǔ rén suǒ nán bìng。
子诗得神助,逸思随纵横。zi shī dé shén zhù,yì sī suí zòng héng。
失手堕之地,声作金石铿。shī shǒu duò zhī dì,shēng zuò jīn shí kēng。
俊才有如此,九万飞鹏程。jùn cái yǒu rú cǐ,jiǔ wàn fēi péng chéng。
卑哉沟渎中,安可容鳣鲸。bēi zāi gōu dú zhōng,ān kě róng zhān jīng。
子以见吾家,人才世登瀛。zi yǐ jiàn wú jiā,rén cái shì dēng yíng。
勉哉复祖业,谨勿寒宗盟。miǎn zāi fù zǔ yè,jǐn wù hán zōng méng。
某也习箕裘,生涯风露檠。mǒu yě xí jī qiú,shēng yá fēng lù qíng。
家徒四壁立,独以道为耕。jiā tú sì bì lì,dú yǐ dào wèi gēng。
文章厌卑薾,壮志思轩轰。wén zhāng yàn bēi ěr,zhuàng zhì sī xuān hōng。
纷纷笑馀子,藐视如孩婴。fēn fēn xiào yú zi,miǎo shì rú hái yīng。
诗书自娱悦,终日关柴荆。shī shū zì yú yuè,zhōng rì guān chái jīng。
欣然得子至,倒屣来相迎。xīn rán dé zi zhì,dào xǐ lái xiāng yíng。
佳篇出见遗,未读颜先赪。jiā piān chū jiàn yí,wèi dú yán xiān chēng。
迁乔不择木,求通乃于盲。qiān qiáo bù zé mù,qiú tōng nǎi yú máng。
视我如土鴳,视子如鹪鹏。shì wǒ rú tǔ yàn,shì zi rú jiāo péng。
英风当远避,况敢事酬赓。yīng fēng dāng yuǎn bì,kuàng gǎn shì chóu gēng。
新篘日初熟,我姑酌彼觥。xīn chōu rì chū shú,wǒ gū zhuó bǐ gōng。
晚风入帘幕,窗外斜阳晴。wǎn fēng rù lián mù,chuāng wài xié yáng qíng。
红炉坐相对,檐马声鏦铮。hóng lú zuò xiāng duì,yán mǎ shēng cōng zhēng。
试将今古诗,与子细共评。shì jiāng jīn gǔ shī,yǔ zi xì gòng píng。
幽怀味此乐,鼓瑟仍吹笙。yōu huái wèi cǐ lè,gǔ sè réng chuī shēng。
胡为不留处,驾言欲西征。hú wèi bù liú chù,jià yán yù xī zhēng。
清饮不可再,使我摇心旌。qīng yǐn bù kě zài,shǐ wǒ yáo xīn jīng。
努力各自爱,共濯江湖缨。nǔ lì gè zì ài,gòng zhuó jiāng hú yīng。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

题谭君诗集

姚勉

建州衣钵传武功,山谷濠梁窥谢公。jiàn zhōu yī bō chuán wǔ gōng,shān gǔ háo liáng kuī xiè gōng。
谭君之诗何自工,君家诗有冰清翁。tán jūn zhī shī hé zì gōng,jūn jiā shī yǒu bīng qīng wēng。
野塘千顷涵秋风,资奁尽在奚囊中。yě táng qiān qǐng hán qiū fēng,zī lián jǐn zài xī náng zhōng。
苏仙今已骑虬龙,野塘钓艇君谁同。sū xiān jīn yǐ qí qiú lóng,yě táng diào tǐng jūn shuí tóng。

赠彭花翁牡丹障

姚勉

洛之花图欧公诗,惊怪天巧呈新枝。luò zhī huā tú ōu gōng shī,jīng guài tiān qiǎo chéng xīn zhī。
自言当时记者数十种,姚魏后有潜溪绯。zì yán dāng shí jì zhě shù shí zhǒng,yáo wèi hòu yǒu qián xī fēi。
蜀之花图景仁句,香雪蕊金藏不露。shǔ zhī huā tú jǐng rén jù,xiāng xuě ruǐ jīn cáng bù lù。
径围三尺瑞云红,尚有二花添未具。jìng wéi sān chǐ ruì yún hóng,shàng yǒu èr huā tiān wèi jù。
此花非惟今所无,世间久亦无此图。cǐ huā fēi wéi jīn suǒ wú,shì jiān jiǔ yì wú cǐ tú。
东南花样自来小,如盘能几多如盂。dōng nán huā yàng zì lái xiǎo,rú pán néng jǐ duō rú yú。
晓来明眼花翁作,风韵宛然如蜀洛。xiǎo lái míng yǎn huā wēng zuò,fēng yùn wǎn rán rú shǔ luò。
写作花中第一花,群类一时都脱落。xiě zuò huā zhōng dì yī huā,qún lèi yī shí dōu tuō luò。
想渠攲笔小盘礴,心去化工无一膜。xiǎng qú qī bǐ xiǎo pán bó,xīn qù huà gōng wú yī mó。
天上司花巧不神,笔底春风光欲烁。tiān shàng sī huā qiǎo bù shén,bǐ dǐ chūn fēng guāng yù shuò。
笼寒不假青蒻庵,护日何须碧油幕。lóng hán bù jiǎ qīng ruò ān,hù rì hé xū bì yóu mù。
月坡堤,张家园,郭令公宅东街偏。yuè pō dī,zhāng jiā yuán,guō lìng gōng zhái dōng jiē piān。
锦衾绣帐相接连,一夜移入歌堂巅。jǐn qīn xiù zhàng xiāng jiē lián,yī yè yí rù gē táng diān。
吴台教战娃数百,汉宫列侍娥三千。wú tái jiào zhàn wá shù bǎi,hàn gōng liè shì é sān qiān。
鲛绡十丈思公谱,锦茵万态元舆赋。jiāo xiāo shí zhàng sī gōng pǔ,jǐn yīn wàn tài yuán yú fù。
花自长春蜡不封,根无下土虫难蠹。huā zì zhǎng chūn là bù fēng,gēn wú xià tǔ chóng nán dù。
花翁花翁子诚能,见渠此画万感增。huā wēng huā wēng zi chéng néng,jiàn qú cǐ huà wàn gǎn zēng。
此花昔惟载本草,流传至唐花始好。cǐ huā xī wéi zài běn cǎo,liú chuán zhì táng huā shǐ hǎo。
移来从武照,爱重由环儿。yí lái cóng wǔ zhào,ài zhòng yóu huán ér。
名花与倾国,初著沉香词。míng huā yǔ qīng guó,chū zhù chén xiāng cí。
从此帝城春,争逐赏花期。cóng cǐ dì chéng chūn,zhēng zhú shǎng huā qī。
径尺夸千朵,万钱买一枝。jìng chǐ kuā qiān duǒ,wàn qián mǎi yī zhī。
三街九陌沸游赏,冠盖车马相追随。sān jiē jiǔ mò fèi yóu shǎng,guān gài chē mǎ xiāng zhuī suí。
自入天朝花最盛,长寿不数唐崇敬。zì rù tiān cháo huā zuì shèng,zhǎng shòu bù shù táng chóng jìng。
岂非洛阳天下中,和气又非长安同。qǐ fēi luò yáng tiān xià zhōng,hé qì yòu fēi zhǎng ān tóng。
故令百卉巧变幻,黄绯紫白深浅红。gù lìng bǎi huì qiǎo biàn huàn,huáng fēi zǐ bái shēn qiǎn hóng。
簪花下至采樵子,献花上至蓬莱宫。zān huā xià zhì cǎi qiáo zi,xiàn huā shàng zhì péng lái gōng。
或言此花特妖媚,只解趋时争富贵。huò yán cǐ huā tè yāo mèi,zhǐ jiě qū shí zhēng fù guì。
阿照移来丑此妍,阿环贵重荣犹悴。ā zhào yí lái chǒu cǐ yán,ā huán guì zhòng róng yóu cuì。
四香阁上属谁家,朝恩宅里知何地。sì xiāng gé shàng shǔ shuí jiā,cháo ēn zhái lǐ zhī hé dì。
世人浪自相矜夸,看到子孙能几家。shì rén làng zì xiāng jīn kuā,kàn dào zi sūn néng jǐ jiā。
我言此罪不在花,自是时辈争荣华。wǒ yán cǐ zuì bù zài huā,zì shì shí bèi zhēng róng huá。
洛人珍重姚黄不轻畀,一根不入权豪第。luò rén zhēn zhòng yáo huáng bù qīng bì,yī gēn bù rù quán háo dì。
花知天朝真治世,万古天藏发奇秘。huā zhī tiān cháo zhēn zhì shì,wàn gǔ tiān cáng fā qí mì。
洛不爱宝蜀出珍,如凤如麟王者瑞。luò bù ài bǎo shǔ chū zhēn,rú fèng rú lín wáng zhě ruì。
洛中富推程与邵,蜀之苏范辉相照。luò zhōng fù tuī chéng yǔ shào,shǔ zhī sū fàn huī xiāng zhào。
人品亦如花品高,斯人斯花古来少。rén pǐn yì rú huā pǐn gāo,sī rén sī huā gǔ lái shǎo。
后来蜀洛党小分,世间万变如轮云。hòu lái shǔ luò dǎng xiǎo fēn,shì jiān wàn biàn rú lún yún。
洛阳名园占治乱,读书至此空三叹。luò yáng míng yuán zhàn zhì luàn,dú shū zhì cǐ kōng sān tàn。
洛宫禾黍今离离,蜀道峨眉更惨凄。luò gōng hé shǔ jīn lí lí,shǔ dào é méi gèng cǎn qī。
花翁作此岂无意,要见祖宗全盛时。huā wēng zuò cǐ qǐ wú yì,yào jiàn zǔ zōng quán shèng shí。

京城苦热

姚勉

羲和鞭日就地行,祝融张伞烧空明。xī hé biān rì jiù dì xíng,zhù róng zhāng sǎn shāo kōng míng。
钱塘人家苦偪仄,行立坐卧皆如蒸。qián táng rén jiā kǔ bī zè,xíng lì zuò wò jiē rú zhēng。
清宫水殿山峨雪,夜饮相携冰玉洁。qīng gōng shuǐ diàn shān é xuě,yè yǐn xiāng xié bīng yù jié。
温泉浴罢清风来,太液池边芰荷月。wēn quán yù bà qīng fēng lái,tài yè chí biān jì hé yuè。
王公甲第连云霄,松泉竹石秋萧萧。wáng gōng jiǎ dì lián yún xiāo,sōng quán zhú shí qiū xiāo xiāo。
龙皮浅沁寒坐客,骊珠直上清尘嚣。lóng pí qiǎn qìn hán zuò kè,lí zhū zhí shàng qīng chén xiāo。
天上清凉不知暑,炎热人间徒自苦。tiān shàng qīng liáng bù zhī shǔ,yán rè rén jiān tú zì kǔ。
亦有江南云水乡,胡不归欤钓烟雨。yì yǒu jiāng nán yún shuǐ xiāng,hú bù guī yú diào yān yǔ。

梦保母如儿时

姚勉

忆昔儿时衣百花,阿母扶我上戏车。yì xī ér shí yī bǎi huā,ā mǔ fú wǒ shàng xì chē。
两岁读书未离乳,书罢寻乳犹归家。liǎng suì dú shū wèi lí rǔ,shū bà xún rǔ yóu guī jiā。
年方十三失阿保,弱冠慈母仙去早。nián fāng shí sān shī ā bǎo,ruò guān cí mǔ xiān qù zǎo。
只今堂上独灵椿,念及庭萱怨露草。zhǐ jīn táng shàng dú líng chūn,niàn jí tíng xuān yuàn lù cǎo。
夜来忽梦如儿年,阿保携抱慈母怜。yè lái hū mèng rú ér nián,ā bǎo xié bào cí mǔ lián。
人生安得常童颠,只作婴儿啼母前。rén shēng ān dé cháng tóng diān,zhǐ zuò yīng ér tí mǔ qián。

题魁字轴

姚勉

玉衡杓建天之纲,枕参魁耀森寒芒。yù héng biāo jiàn tiān zhī gāng,zhěn cān kuí yào sēn hán máng。
总提众星环侍傍,仰望熠熠开神光。zǒng tí zhòng xīng huán shì bàng,yǎng wàng yì yì kāi shén guāng。
有美俊容分天章,收入翰墨何淋浪。yǒu měi jùn róng fēn tiān zhāng,shōu rù hàn mò hé lín làng。
一笔三丈超寻常,字势直作蛟龙骧。yī bǐ sān zhàng chāo xún cháng,zì shì zhí zuò jiāo lóng xiāng。
锦装玉轴垂高堂,标灵发异呈嘉祥。jǐn zhuāng yù zhóu chuí gāo táng,biāo líng fā yì chéng jiā xiáng。
即吐奇策先众芳,巍峨姓字压四方。jí tǔ qí cè xiān zhòng fāng,wēi é xìng zì yā sì fāng。
魁下三台炳煌煌,上拱紫极天中央。kuí xià sān tái bǐng huáng huáng,shàng gǒng zǐ jí tiān zhōng yāng。
作第一流谨勿忘,冠冕今古万世香。zuò dì yī liú jǐn wù wàng,guān miǎn jīn gǔ wàn shì xiāng。

赞赵直阁所藏四美人画夏

姚勉

瑶台梦断敲门竹,凤蹬温泉新出浴。yáo tái mèng duàn qiāo mén zhú,fèng dēng wēn quán xīn chū yù。
侍儿扶起娇不禁,蝉翼红绡影红玉。shì ér fú qǐ jiāo bù jìn,chán yì hóng xiāo yǐng hóng yù。
晚蝉声里追新凉,藕腕轻拖龙巾长。wǎn chán shēng lǐ zhuī xīn liáng,ǒu wàn qīng tuō lóng jīn zhǎng。
留仙裙舞风力软,不知何处荷花香。liú xiān qún wǔ fēng lì ruǎn,bù zhī hé chù hé huā xiāng。

赞赵直阁所藏四美人画秋

姚勉

林梢脱叶飞斜阳,寄书雁着西风行。lín shāo tuō yè fēi xié yáng,jì shū yàn zhe xī fēng xíng。
恩情怕学中断绝,画扇未忍高秋藏。ēn qíng pà xué zhōng duàn jué,huà shàn wèi rěn gāo qiū cáng。
小庭寂寞归鸦后,蹙损远山双峰斗。xiǎo tíng jì mò guī yā hòu,cù sǔn yuǎn shān shuāng fēng dòu。
泪珠湿袖对黄花,人比黄花又更瘦。lèi zhū shī xiù duì huáng huā,rén bǐ huáng huā yòu gèng shòu。

赞赵直阁所藏四美人画冬

姚勉

红炉暖阁烘如春,玉琴不抚生微尘。hóng lú nuǎn gé hōng rú chūn,yù qín bù fǔ shēng wēi chén。
梅花嗅罢寂无语,千里潇湘思故人。méi huā xiù bà jì wú yǔ,qiān lǐ xiāo xiāng sī gù rén。
燕钗和闷都敲折,愁搅柔肠千万结。yàn chāi hé mèn dōu qiāo zhé,chóu jiǎo róu cháng qiān wàn jié。
沉吟望断信不来,同云暗酿江天雪。chén yín wàng duàn xìn bù lái,tóng yún àn niàng jiāng tiān xuě。

题杨妃出浴图

姚勉

温泉暖滑留馀香,芙蓉出水红生光。wēn quán nuǎn huá liú yú xiāng,fú róng chū shuǐ hóng shēng guāng。
宝钗义髻亸龙凤,力困未必忺霓裳。bǎo chāi yì jì duǒ lóng fèng,lì kùn wèi bì xiān ní shang。
敛衣侧步无穷意,犹胜朝来海棠睡。liǎn yī cè bù wú qióng yì,yóu shèng cháo lái hǎi táng shuì。
谁知迎洗锦绷儿,已在华清赐浴时。shuí zhī yíng xǐ jǐn bēng ér,yǐ zài huá qīng cì yù shí。

题西施捧心图

姚勉

纻罗山头浣纱馀,酥胸娇拥颦不舒。zhù luó shān tóu huàn shā yú,sū xiōng jiāo yōng pín bù shū。
高轩直盖填寒闾,东家少妇羞弗如。gāo xuān zhí gài tián hán lǘ,dōng jiā shǎo fù xiū fú rú。
越宫选进吴王侧,光照姑苏春夺色。yuè gōng xuǎn jìn wú wáng cè,guāng zhào gū sū chūn duó sè。
鸱夷心痛痛更深,亦自颦眉但忧国。chī yí xīn tòng tòng gèng shēn,yì zì pín méi dàn yōu guó。

赞张英玉所画山谷老蚁蝶图

姚勉

穹碑一立承天寺,吟骨遂重宜州楼。qióng bēi yī lì chéng tiān sì,yín gǔ suì zhòng yí zhōu lóu。
当年群蚁亦策勋,岂知须臾梦封侯。dāng nián qún yǐ yì cè xūn,qǐ zhī xū yú mèng fēng hóu。
南柯一散风雨恶,未若栩栩为庄周。nán kē yī sàn fēng yǔ è,wèi ruò xǔ xǔ wèi zhuāng zhōu。

赞张英玉蝉惊螳螂图

姚勉

一螳踉蹡上枯柳,一螳欲上鼓剑走。yī táng liáng qiāng shàng kū liǔ,yī táng yù shàng gǔ jiàn zǒu。
惊蝉侧翅著树枝,性命几成落渠手。jīng chán cè chì zhù shù zhī,xìng mìng jǐ chéng luò qú shǒu。
物生远害当知几,不知犹可况已知。wù shēng yuǎn hài dāng zhī jǐ,bù zhī yóu kě kuàng yǐ zhī。
千枝何处无风露,莫曳残声急飞去。qiān zhī hé chù wú fēng lù,mò yè cán shēng jí fēi qù。

禽言十咏不如归去

姚勉

翠烟深樾江村雨,蜀魄催春劝归去。cuì yān shēn yuè jiāng cūn yǔ,shǔ pò cuī chūn quàn guī qù。
劝春春去劝未休,客子伤春惨心绪。quàn chūn chūn qù quàn wèi xiū,kè zi shāng chūn cǎn xīn xù。
只今蜀土锦城荒,蜀客望西悲故乡。zhǐ jīn shǔ tǔ jǐn chéng huāng,shǔ kè wàng xī bēi gù xiāng。
故乡蜀客归不得,何况当时蜀帝王。gù xiāng shǔ kè guī bù dé,hé kuàng dāng shí shǔ dì wáng。

禽言十咏不如归去

姚勉

黄梅蒸雨已几时,路泥活活没马蹄。huáng méi zhēng yǔ yǐ jǐ shí,lù ní huó huó méi mǎ tí。
前山咫尺似千里,十步九跌行人疲。qián shān zhǐ chǐ shì qiān lǐ,shí bù jiǔ diē xíng rén pí。
漫塍白水秧欲老,黄云渐黑麦攲倒。màn chéng bái shuǐ yāng yù lǎo,huáng yún jiàn hēi mài qī dào。
泥污后土何时乾,天若怜农放晴好。ní wū hòu tǔ hé shí qián,tiān ruò lián nóng fàng qíng hǎo。

禽言十咏不如归去

姚勉

缫车欲动蚕春暮,水足秧青行白鹭。sāo chē yù dòng cán chūn mù,shuǐ zú yāng qīng xíng bái lù。
著新脱故山禽呼,也似催人阔耕布。zhù xīn tuō gù shān qín hū,yě shì cuī rén kuò gēng bù。
著新脱故也自奇,阔耕阔布也自宜。zhù xīn tuō gù yě zì qí,kuò gēng kuò bù yě zì yí。
冬苗夏绢星火急,欲著无新耕亦饥。dōng miáo xià juàn xīng huǒ jí,yù zhù wú xīn gēng yì jī。