古诗词

桃源行

姚勉

武陵溪边翁好渔,笭箵钓车日采鱼。wǔ líng xī biān wēng hǎo yú,líng xīng diào chē rì cǎi yú。
扁舟为家苇为屋,岂知世有神仙居。biǎn zhōu wèi jiā wěi wèi wū,qǐ zhī shì yǒu shén xiān jū。
晓来不记舟行路,忽在桃花深绝处。xiǎo lái bù jì zhōu xíng lù,hū zài táo huā shēn jué chù。
红云杳叆望欲迷,绛雪缤纷落无数。hóng yún yǎo ài wàng yù mí,jiàng xuě bīn fēn luò wú shù。
水源尽处便逢山,一径似通人往还。shuǐ yuán jǐn chù biàn féng shān,yī jìng shì tōng rén wǎng hái。
穿花竟出洞谷口,别有天地如人间。chuān huā jìng chū dòng gǔ kǒu,bié yǒu tiān dì rú rén jiān。
青山高下鳞鳞屋,秀野桑麻深泼绿。qīng shān gāo xià lín lín wū,xiù yě sāng má shēn pō lǜ。
春深耕罢犊牛眠,昼静人闲鸡犬熟。chūn shēn gēng bà dú niú mián,zhòu jìng rén xián jī quǎn shú。
村中老幼皆相知,惊逢外人子为谁。cūn zhōng lǎo yòu jiē xiāng zhī,jīng féng wài rén zi wèi shuí。
平生采鱼不到此,借问此是蓬莱非。píng shēng cǎi yú bù dào cǐ,jiè wèn cǐ shì péng lái fēi。
笑言此亦人间耳,闻有蓬莱何处是。xiào yán cǐ yì rén jiān ěr,wén yǒu péng lái hé chù shì。
秦初避乱偶此来,今日已传秦几世。qín chū bì luàn ǒu cǐ lái,jīn rì yǐ chuán qín jǐ shì。
渔家不识青史编,相传去秦六百年。yú jiā bù shí qīng shǐ biān,xiāng chuán qù qín liù bǎi nián。
吁嗟已不闻汉魏,岂复知今晋太元。xū jiē yǐ bù wén hàn wèi,qǐ fù zhī jīn jìn tài yuán。
当时只恐秦万世,携家挈邻相远避。dāng shí zhǐ kǒng qín wàn shì,xié jiā qiè lín xiāng yuǎn bì。
早知秦不五十年,安得种花来此地。zǎo zhī qín bù wǔ shí nián,ān dé zhǒng huā lái cǐ dì。
采药山人去不归,啖松女子今何之。cǎi yào shān rén qù bù guī,dàn sōng nǚ zi jīn hé zhī。
种桃着花尚未实,未必岁月多如斯。zhǒng táo zhe huā shàng wèi shí,wèi bì suì yuè duō rú sī。
家家置酒延鸡黍,便好卜邻花底住。jiā jiā zhì jiǔ yán jī shǔ,biàn hǎo bo lín huā dǐ zhù。
中心自喜口不言,后日重来今且去。zhōng xīn zì xǐ kǒu bù yán,hòu rì zhòng lái jīn qiě qù。
悽然辞别便登舟,依旧花间溪水流。qī rán cí bié biàn dēng zhōu,yī jiù huā jiān xī shuǐ liú。
插竹谩标来处路,鸣榔无复旧时游。chā zhú mán biāo lái chù lù,míng láng wú fù jiù shí yóu。
顾家一念仙凡隔,如梦惊回寻不得。gù jiā yī niàn xiān fán gé,rú mèng jīng huí xún bù dé。
当时不与俗吏知,或可重寻旧踪迹。dāng shí bù yǔ sú lì zhī,huò kě zhòng xún jiù zōng jì。
五胡云扰岂减秦,晋人合作桃源人。wǔ hú yún rǎo qǐ jiǎn qín,jìn rén hé zuò táo yuán rén。
渔郎出山自失计,秦人绝踪应未仁。yú láng chū shān zì shī jì,qín rén jué zōng yīng wèi rén。
渔郎渔郎休太息,渔家自有神仙国。yú láng yú láng xiū tài xī,yú jiā zì yǒu shén xiān guó。
鲙鲈沽酒醉芦花,此乐桃源人未识。kuài lú gū jiǔ zuì lú huā,cǐ lè táo yuán rén wèi shí。
神仙有无何渺茫,退之此语诚非狂。shén xiān yǒu wú hé miǎo máng,tuì zhī cǐ yǔ chéng fēi kuáng。
渊明作记亦直寄,便如东皋志醉乡。yuān míng zuò jì yì zhí jì,biàn rú dōng gāo zhì zuì xiāng。
秦风锲薄难与处,晋俗清虚何足数。qín fēng qiè báo nán yǔ chù,jìn sú qīng xū hé zú shù。
愿令天下尽桃源,不必武陵深处所。yuàn lìng tiān xià jǐn táo yuán,bù bì wǔ líng shēn chù suǒ。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

和张公望苦热韵

姚勉

火伞停空更不移,此身如著甑中炊。huǒ sǎn tíng kōng gèng bù yí,cǐ shēn rú zhù zèng zhōng chuī。
蝇方附热争投案,蝉欲追凉别过枝。yíng fāng fù rè zhēng tóu àn,chán yù zhuī liáng bié guò zhī。
静话竹窗煎雪浪,倦投水馆卧风漪。jìng huà zhú chuāng jiān xuě làng,juàn tóu shuǐ guǎn wò fēng yī。
渠侬个底休嫌热,闻道泸南正出师。qú nóng gè dǐ xiū xián rè,wén dào lú nán zhèng chū shī。

和张公望苦热韵

姚勉

一榻寻凉昼几移,畏看烟火欲停炊。yī tà xún liáng zhòu jǐ yí,wèi kàn yān huǒ yù tíng chuī。
喜听晚雨鸣荷叶,安得秋风起桂枝。xǐ tīng wǎn yǔ míng hé yè,ān dé qiū fēng qǐ guì zhī。
林静独宜眠绿荫,波寒谁伴钓清漪。lín jìng dú yí mián lǜ yīn,bō hán shuí bàn diào qīng yī。
读君妙句真如濯,愿拜敲推一字师。dú jūn miào jù zhēn rú zhuó,yuàn bài qiāo tuī yī zì shī。

题朱氏梅芳书院

姚勉

玉梅苍竹拥冰壶,中有扬雄宅一区。yù méi cāng zhú yōng bīng hú,zhōng yǒu yáng xióng zhái yī qū。
地占清虚开境界,人从确实作工夫。dì zhàn qīng xū kāi jìng jiè,rén cóng què shí zuò gōng fū。
穷经得趣床横易,体道存心壁画图。qióng jīng dé qù chuáng héng yì,tǐ dào cún xīn bì huà tú。
格物致知功用大,的传愿继考亭朱。gé wù zhì zhī gōng yòng dà,de chuán yuàn jì kǎo tíng zhū。

题胡景颜双清堂

姚勉

石滩江上一诗仙,家住双清小有天。shí tān jiāng shàng yī shī xiān,jiā zhù shuāng qīng xiǎo yǒu tiān。
句里出奇超象外,人闲无事到吟边。jù lǐ chū qí chāo xiàng wài,rén xián wú shì dào yín biān。
读骚长在滋兰畹,好客多留种秫田。dú sāo zhǎng zài zī lán wǎn,hǎo kè duō liú zhǒng shú tián。
见说尚参颜乐处,今时谁似若人贤。jiàn shuō shàng cān yán lè chù,jīn shí shuí shì ruò rén xián。

题华严寺

姚勉

萧寺恭拈一瓣香,汉宫遥上万年觞。xiāo sì gōng niān yī bàn xiāng,hàn gōng yáo shàng wàn nián shāng。
庚申再造皇基远,甲子新开御历长。gēng shēn zài zào huáng jī yuǎn,jiǎ zi xīn kāi yù lì zhǎng。
万物总归春宇宙,八荒都入寿封疆。wàn wù zǒng guī chūn yǔ zhòu,bā huāng dōu rù shòu fēng jiāng。
小臣政此朝天阙,葵藿倾心仰太阳。xiǎo chén zhèng cǐ cháo tiān quē,kuí huò qīng xīn yǎng tài yáng。

送别张倅

姚勉

满襟霁月皎无尘,爱客宁嫌客过频。mǎn jīn jì yuè jiǎo wú chén,ài kè níng xián kè guò pín。
倚竹题诗惊思妙,傍花寻柳见情真。yǐ zhú tí shī jīng sī miào,bàng huā xún liǔ jiàn qíng zhēn。
如今南浦伤行客,此处西湖有主人。rú jīn nán pǔ shāng xíng kè,cǐ chù xī hú yǒu zhǔ rén。
与著三年端的约,孤山同访早梅春。yǔ zhù sān nián duān de yuē,gū shān tóng fǎng zǎo méi chūn。

送别赵倅

姚勉

宝婺星边太白仙,驭风飞下锦河边。bǎo wù xīng biān tài bái xiān,yù fēng fēi xià jǐn hé biān。
朅来尽散阳春脚,归去独撑明月船。qiè lái jǐn sàn yáng chūn jiǎo,guī qù dú chēng míng yuè chuán。
名重题舆千里郡,诏催步履八花砖。míng zhòng tí yú qiān lǐ jùn,zhào cuī bù lǚ bā huā zhuān。
只愁此后民艰食,谁与邦民作食天。zhǐ chóu cǐ hòu mín jiān shí,shuí yǔ bāng mín zuò shí tiān。

和友人春雪韵

姚勉

晓来积雪被长峦,约住春和纵腊寒。xiǎo lái jī xuě bèi zhǎng luán,yuē zhù chūn hé zòng là hán。
谄贺岂堪随味道,高眠且只学袁安。chǎn hè qǐ kān suí wèi dào,gāo mián qiě zhǐ xué yuán ān。
谩惊柳絮搀先舞,独爱梅花奈久看。mán jīng liǔ xù chān xiān wǔ,dú ài méi huā nài jiǔ kàn。
安得化为千万庾,放教籴事一分宽。ān dé huà wèi qiān wàn yǔ,fàng jiào dí shì yī fēn kuān。

丁巳春夏之交巨浸屡至小民艰食郡侯请诸寓贵讲行赈济渐就次第佥幕有挠其议而变其法者杨监簿再来请入局商榷不赴寄以诗

姚勉

趁晴亦欲强追陪,争奈浓阴墨样堆。chèn qíng yì yù qiáng zhuī péi,zhēng nài nóng yīn mò yàng duī。
燕子才衔春色至,鹁鸪又唤雨声来。yàn zi cái xián chūn sè zhì,bó gū yòu huàn yǔ shēng lái。
从教野草争先长,勒住名花莫浪开。cóng jiào yě cǎo zhēng xiān zhǎng,lēi zhù míng huā mò làng kāi。
世道而今总如此,竹关深闭且擎杯。shì dào ér jīn zǒng rú cǐ,zhú guān shēn bì qiě qíng bēi。

戊午喜罢和籴

姚勉

圣主天姿本至仁,岂容重籴久伤民。shèng zhǔ tiān zī běn zhì rén,qǐ róng zhòng dí jiǔ shāng mín。
耸传丹凤衔来诏,愧杀苍鹰枉做人。sǒng chuán dān fèng xián lái zhào,kuì shā cāng yīng wǎng zuò rén。
方峻符移哗叫突,忽收棰楚罢吟呻。fāng jùn fú yí huā jiào tū,hū shōu chuí chǔ bà yín shēn。
欢声和气乾坤满,争祝皇龄万万春。huān shēng hé qì qián kūn mǎn,zhēng zhù huáng líng wàn wàn chūn。

戊午喜罢和籴

姚勉

到处相思虎政苛,设官本意果如何。dào chù xiāng sī hǔ zhèng kē,shè guān běn yì guǒ rú hé。
民今不足将谁足,籴本名和岂是和。mín jīn bù zú jiāng shuí zú,dí běn míng hé qǐ shì hé。
一例冉求增聚敛,几人阳子拙催科。yī lì rǎn qiú zēng jù liǎn,jǐ rén yáng zi zhuō cuī kē。
昨来投劾归欤者,到底贤声却不磨。zuó lái tóu hé guī yú zhě,dào dǐ xián shēng què bù mó。

戊午喜罢和籴

姚勉

珍重萧滩刺史贤,能令四海遍皇恩。zhēn zhòng xiāo tān cì shǐ xián,néng lìng sì hǎi biàn huáng ēn。
奏篇才上旋如请,明主何尝不可言。zòu piān cái shàng xuán rú qǐng,míng zhǔ hé cháng bù kě yán。
彼已任教书课最,若人方称册临轩。bǐ yǐ rèn jiào shū kè zuì,ruò rén fāng chēng cè lín xuān。
正愁举世皆喑哑,也有朝阳凤叫阍。zhèng chóu jǔ shì jiē yīn yǎ,yě yǒu cháo yáng fèng jiào hūn。

戊午喜罢和籴

姚勉

虐籴安能峙糗粮,只因根本暗中戕。nüè dí ān néng zhì qiǔ liáng,zhǐ yīn gēn běn àn zhōng qiāng。
并缘鼠猾丰衣食,受纳狼贪富橐囊。bìng yuán shǔ huá fēng yī shí,shòu nà láng tān fù tuó náng。
中户白科都罄室,列城黑腐谩盈仓。zhōng hù bái kē dōu qìng shì,liè chéng hēi fǔ mán yíng cāng。
边尘澒洞烽烟急,民命如丝谨勿伤。biān chén hòng dòng fēng yān jí,mín mìng rú sī jǐn wù shāng。

和邹希贤舟中遇风雨

姚勉

湖干野泊不知更,水国荒寒怆旅情。hú gàn yě pō bù zhī gèng,shuǐ guó huāng hán chuàng lǚ qíng。
一夜奔雷吁可怪,满空寒雨注如倾。yī yè bēn léi xū kě guài,mǎn kōng hán yǔ zhù rú qīng。
飓风翻海驱潮势,战鼓轰天震地声。jù fēng fān hǎi qū cháo shì,zhàn gǔ hōng tiān zhèn dì shēng。
到晓定应三尺雪,短篷忽漏赤暾明。dào xiǎo dìng yīng sān chǐ xuě,duǎn péng hū lòu chì tūn míng。

次方峻

姚勉

公孙曲学听渠阿,正则宁随上下波。gōng sūn qū xué tīng qú ā,zhèng zé níng suí shàng xià bō。
浪忆笑谈今已矣,不知眠饭近如何。làng yì xiào tán jīn yǐ yǐ,bù zhī mián fàn jìn rú hé。
故人几上书应少,俗客门前屦岂多。gù rén jǐ shàng shū yīng shǎo,sú kè mén qián jù qǐ duō。
赖有颍滨相慰藉,夜床风雨对东坡。lài yǒu yǐng bīn xiāng wèi jí,yè chuáng fēng yǔ duì dōng pō。