古诗词

雪中用黄太史韵

冯时行

密雪谁人巧拟盐,初飞仍带雨廉纤。mì xuě shuí rén qiǎo nǐ yán,chū fēi réng dài yǔ lián xiān。
夜吹玉笛满浮酒,晓看遥山高卷帘。yè chuī yù dí mǎn fú jiǔ,xiǎo kàn yáo shān gāo juǎn lián。
方积银杯翻过马,欲销冰箸插疏檐。fāng jī yín bēi fān guò mǎ,yù xiāo bīng zhù chā shū yán。
不堪时傍潘安鬓,华发朝来觉骤添。bù kān shí bàng pān ān bìn,huá fā cháo lái jué zhòu tiān。

冯时行

宋恭州壁山人,字当可,号缙云。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴中,历江原丞,知丹棱县、万州。召对,力言和议不可信,为秦桧所恶。寻被劾罢,自是坐废十八年。桧死,起知蓬州、黎州,为官廉正,用法颇严。擢成都府路提刑,卒于官。有《易论》、《缙云集》。 冯时行的作品>>

猜您喜欢

青玉案·和贺方回

冯时行

年时江上垂杨路。nián shí jiāng shàng chuí yáng lù。
信拄杖、穿云去。xìn zhǔ zhàng chuān yún qù。
碧涧步虚声里度。bì jiàn bù xū shēng lǐ dù。
疏林小寺,远山孤渚,独倚阑干处。shū lín xiǎo sì,yuǎn shān gū zhǔ,dú yǐ lán gàn chù。
别来无几春还暮。bié lái wú jǐ chūn hái mù。
空记当时锦囊句。kōng jì dāng shí jǐn náng jù。
南北东西知几许。nán běi dōng xī zhī jǐ xǔ。
相思难寄,野航蓑笠,独钓巴江雨。xiāng sī nán jì,yě háng suō lì,dú diào bā jiāng yǔ。

虞美人·其一咏荼

冯时行

东君已了韶华媚。dōng jūn yǐ le sháo huá mèi。
未快芳菲意。wèi kuài fāng fēi yì。
临居倾倒向荼蘼。lín jū qīng dào xiàng tú mí。
十万宝珠璎珞、带风垂。shí wàn bǎo zhū yīng luò dài fēng chuí。
合欢翠玉新呈瑞。hé huān cuì yù xīn chéng ruì。
十日傍边醉。shí rì bàng biān zuì。
今年花好为谁开。jīn nián huā hǎo wèi shuí kāi。
欲寄一枝无处、觅阳台。yù jì yī zhī wú chù mì yáng tái。

渔家傲·冬至

冯时行

云覆衡茅霜雪后。yún fù héng máo shuāng xuě hòu。
风吹江面青罗皱。fēng chuī jiāng miàn qīng luó zhòu。
镜里功名愁里瘦。jìng lǐ gōng míng chóu lǐ shòu。
闲袖手。xián xiù shǒu。
去年长至今年又。qù nián zhǎng zhì jīn nián yòu。
梅逼玉肌春欲透。méi bī yù jī chūn yù tòu。
小槽新压冰澌溜。xiǎo cáo xīn yā bīng sī liū。
好把升沉分付酒。hǎo bǎ shēng chén fēn fù jiǔ。
光阴骤。guāng yīn zhòu。
须臾又绿章台柳。xū yú yòu lǜ zhāng tái liǔ。

虞美人·其二

冯时行

芳菲不是浑无据。fāng fēi bù shì hún wú jù。
只是春收取。zhǐ shì chūn shōu qǔ。
都将酝造晚风光。dōu jiāng yùn zào wǎn fēng guāng。
百尺瑶台、吹下半天香。bǎi chǐ yáo tái chuī xià bàn tiān xiāng。
多愁多病疏慵意。duō chóu duō bìng shū yōng yì。
也被香扶起。yě bèi xiāng fú qǐ。
微吟小酌送花飞。wēi yín xiǎo zhuó sòng huā fēi。
更拚小屏幽梦、到开时。gèng pàn xiǎo píng yōu mèng dào kāi shí。

天仙子·荼蘼已凋落赋

冯时行

风幸多情开得好。fēng xìng duō qíng kāi dé hǎo。
忍却吹教零落了。rěn què chuī jiào líng luò le。
弄花衣上有馀香,春已老。nòng huā yī shàng yǒu yú xiāng,chūn yǐ lǎo。
枝头少。zhī tóu shǎo。
况又酒醒鶗鴂晓。kuàng yòu jiǔ xǐng tí jué xiǎo。
一片初飞情已悄。yī piàn chū fēi qíng yǐ qiāo。
可更如今纷不扫。kě gèng rú jīn fēn bù sǎo。
年随流水去无踪,恨不了。nián suí liú shuǐ qù wú zōng,hèn bù le。
愁不了。chóu bù le。
楼外远山眉样小。lóu wài yuǎn shān méi yàng xiǎo。

虞美人·其三重阳词

冯时行

去年同醉黄花下。qù nián tóng zuì huáng huā xià。
采采香盈把。cǎi cǎi xiāng yíng bǎ。
今年仍复对黄花。jīn nián réng fù duì huáng huā。
醉里不羞斑鬓、落乌纱。zuì lǐ bù xiū bān bìn luò wū shā。
劝君莫似阳关柳。quàn jūn mò shì yáng guān liǔ。
飞伴离亭酒。fēi bàn lí tíng jiǔ。
愿君只似月常圆。yuàn jūn zhǐ shì yuè cháng yuán。
还使人人一月、一回看。hái shǐ rén rén yī yuè yī huí kàn。

玉楼春

冯时行

杏花微露春犹浅。xìng huā wēi lù chūn yóu qiǎn。
春浅愁浓愁送远。chūn qiǎn chóu nóng chóu sòng yuǎn。
山拖馀翠断行踪,细雨疏烟迷望眼。shān tuō yú cuì duàn xíng zōng,xì yǔ shū yān mí wàng yǎn。
暮云浓处轻吹散。mù yún nóng chù qīng chuī sàn。
往事时时心上见。wǎng shì shí shí xīn shàng jiàn。
不禁慵瘦倚东风,燕子双双花片片。bù jìn yōng shòu yǐ dōng fēng,yàn zi shuāng shuāng huā piàn piàn。

梦兰堂送史谊伯倅潼川

冯时行

小雨清尘淡烟晚。xiǎo yǔ qīng chén dàn yān wǎn。
官柳殢花待暖。guān liǔ tì huā dài nuǎn。
君愁入伤阙眼。jūn chóu rù shāng quē yǎn。
芳草绿、断云归雁。fāng cǎo lǜ duàn yún guī yàn。
酒重斟,须再劝。jiǔ zhòng zhēn,xū zài quàn。
今夕近、明朝乍远。jīn xī jìn míng cháo zhà yuǎn。
到时暗花飞乱。dào shí àn huā fēi luàn。
千里断肠春不管。qiān lǐ duàn cháng chūn bù guǎn。

蓦山溪·村中闲作

冯时行

艰难时世。jiān nán shí shì。
万事休夸会。wàn shì xiū kuā huì。
官宦误人多,道是也、终须不是。guān huàn wù rén duō,dào shì yě zhōng xū bù shì。
功名事业,已是负初心,人老也,发白也,随分谋生计。gōng míng shì yè,yǐ shì fù chū xīn,rén lǎo yě,fā bái yě,suí fēn móu shēng jì。
如今晓得,更莫争闲气。rú jīn xiǎo dé,gèng mò zhēng xián qì。
高下与人和,且觅个、置锥之地。gāo xià yǔ rén hé,qiě mì gè zhì zhuī zhī dì。
江村僻处,作个老渔樵,一壶酒,一声歌,一觉醺醺睡。jiāng cūn pì chù,zuò gè lǎo yú qiáo,yī hú jiǔ,yī shēng gē,yī jué xūn xūn shuì。

点绛唇

冯时行

江上新晴,闲撑小艇寻梅去。jiāng shàng xīn qíng,xián chēng xiǎo tǐng xún méi qù。
自知梅处。zì zhī méi chù。
香满鱼家路。xiāng mǎn yú jiā lù。
路尽疏篱,一树开如许。lù jǐn shū lí,yī shù kāi rú xǔ。
留人住。liú rén zhù。
留人不住。liú rén bù zhù。
黯淡黄昏雨。àn dàn huáng hūn yǔ。

点绛唇

冯时行

眉黛低颦,一声春满流苏帐。méi dài dī pín,yī shēng chūn mǎn liú sū zhàng。
却从檀响。què cóng tán xiǎng。
渐到梅花上。jiàn dào méi huā shàng。
归卧孤舟,梅影舟前扬。guī wò gū zhōu,méi yǐng zhōu qián yáng。
劳心想。láo xīn xiǎng。
岸横千嶂。àn héng qiān zhàng。
霜月铺寒浪。shuāng yuè pù hán làng。

醉落魄/一斛珠

冯时行

点酥点蜡。diǎn sū diǎn là。
凭君尽做风流骨。píng jūn jǐn zuò fēng liú gǔ。
汉家旧样宫妆额。hàn jiā jiù yàng gōng zhuāng é。
流落人间,真个没人识。liú luò rén jiān,zhēn gè méi rén shí。
佳人误拨龙香觅。jiā rén wù bō lóng xiāng mì。
一枝初向烟林得。yī zhī chū xiàng yān lín dé。
被花惹起愁难说。bèi huā rě qǐ chóu nán shuō。
恰恨西窗,酒醒乌啼月。qià hèn xī chuāng,jiǔ xǐng wū tí yuè。

点绛唇

冯时行

十日春风,吹开一岁间桃李。shí rì chūn fēng,chuī kāi yī suì jiān táo lǐ。
南柯惊起。nán kē jīng qǐ。
归踏春风尾。guī tà chūn fēng wěi。
世事无凭,偶尔成忧喜。shì shì wú píng,ǒu ěr chéng yōu xǐ。
歌声里。gē shēng lǐ。
落花流水。luò huā liú shuǐ。
明日人千里。míng rì rén qiān lǐ。

题香积寺

冯时行

拨草詹风日,招提重访寻。bō cǎo zhān fēng rì,zhāo tí zhòng fǎng xún。
雪如将路断,云实助山深。xuě rú jiāng lù duàn,yún shí zhù shān shēn。
密印传初祖,英风嗣少林。mì yìn chuán chū zǔ,yīng fēng sì shǎo lín。
我来聊借榻,静夜听龙吟。wǒ lái liáo jiè tà,jìng yè tīng lóng yín。

天华寺亭二首

冯时行

老去心如水,眼明犹爱山。lǎo qù xīn rú shuǐ,yǎn míng yóu ài shān。
偶来出己意,特为破天悭。ǒu lái chū jǐ yì,tè wèi pò tiān qiān。
能使渺茫处,尽归寻丈间。néng shǐ miǎo máng chù,jǐn guī xún zhàng jiān。
公馀成践蹂,心事等云闲。gōng yú chéng jiàn róu,xīn shì děng yún xián。
2531234567»