古诗词

瑞鹧鸪

李夫人

新晴庭院暑风轻。xīn qíng tíng yuàn shǔ fēng qīng。
瑞气朝来特地清。ruì qì cháo lái tè dì qīng。
霞帔羽衣筠竹杖,萱堂真有寿星明。xiá pèi yǔ yī yún zhú zhàng,xuān táng zhēn yǒu shòu xīng míng。
自来忠孝传家世,所以芝兰满户庭。zì lái zhōng xiào chuán jiā shì,suǒ yǐ zhī lán mǎn hù tíng。
簪笏成行称寿处,老来皆已鬓星星。zān hù chéng xíng chēng shòu chù,lǎo lái jiē yǐ bìn xīng xīng。

李夫人

五代时西蜀人。名门之女,未详世胄。善属文,尤工书画。后唐郭崇韬伐蜀得之。夫人以崇韬武弁,常郁悒不乐。月夕独坐南轩,见竹影婆娑可喜,即起挥豪濡墨,模写窗纸上,生意俱足。自是人间效之,遂有墨竹。 李夫人的作品>>

猜您喜欢