古诗词

挽宋尚书余公二首

方逢辰

时样多求赫赫声,惟公独韫玉精神。shí yàng duō qiú hè hè shēng,wéi gōng dú yùn yù jīng shén。
传无房杜可书事,心即羲皇太古人。chuán wú fáng dù kě shū shì,xīn jí xī huáng tài gǔ rén。
日月升时先奋翼,风云浓处忽抽身。rì yuè shēng shí xiān fèn yì,fēng yún nóng chù hū chōu shēn。
苍苍忍夺客星去,却使凌烟忆老臣。cāng cāng rěn duó kè xīng qù,què shǐ líng yān yì lǎo chén。

方逢辰

宋严州淳安人,初名梦魁,字君锡,一作圣锡。方镕子。理宗淳祐十年进士第一。累官兵部侍郎,国史修撰。时宰相郑清之、贾似道擅权,逢辰力诋其非,称疾归。除吏、礼二部尚书,俱不拜。宋亡后,隐居蛟峰,授徒讲学,学者称“蛟峰先生”。元朝召之,坚辞不赴。尊崇朱熹,阐释孟子和程朱学派道德论。有《孝经解》、《易外传》、《尚书释传》、《学庸注释》、《蛟峰文集》。 方逢辰的作品>>

猜您喜欢

送潘翠谷

方逢辰

无屋住僧庐,无菜挑野草。wú wū zhù sēng lú,wú cài tiāo yě cǎo。
野草风味长,僧庐人迹少。yě cǎo fēng wèi zhǎng,sēng lú rén jì shǎo。
剥剥谁扣扃,访予事幽讨。bō bō shuí kòu jiōng,fǎng yǔ shì yōu tǎo。
钱唐有骚翁,自号翠谷老。qián táng yǒu sāo wēng,zì hào cuì gǔ lǎo。
疋马游南墙,要伴松竹好。pǐ mǎ yóu nán qiáng,yào bàn sōng zhú hǎo。
遐思到山人,迂寻出诗稿。xiá sī dào shān rén,yū xún chū shī gǎo。
诗无怨苦吟,扫退郊与岛。shī wú yuàn kǔ yín,sǎo tuì jiāo yǔ dǎo。
胸次鲍明远,笔下王逸少。xiōng cì bào míng yuǎn,bǐ xià wáng yì shǎo。
我观阴与阳,禅代何时了。wǒ guān yīn yǔ yáng,chán dài hé shí le。
不能为鲁连,尚可作商皓。bù néng wèi lǔ lián,shàng kě zuò shāng hào。
长歌黍离篇,酹酒问旻昊。zhǎng gē shǔ lí piān,lèi jiǔ wèn mín hào。

赠术士刘衡鉴

方逢辰

高目下耳赫如鉴,福善祸淫平如衡。gāo mù xià ěr hè rú jiàn,fú shàn huò yín píng rú héng。
颜癯胡夭蹠胡寿,季氏乃富宪乃贫。yán qú hú yāo zhí hú shòu,jì shì nǎi fù xiàn nǎi pín。
伯道无儿汤有后,造物岂是鉴不明。bó dào wú ér tāng yǒu hòu,zào wù qǐ shì jiàn bù míng。
孔明遗恨懿血食,造物岂是衡不平。kǒng míng yí hèn yì xuè shí,zào wù qǐ shì héng bù píng。
当知禀气有清浊,所以人品有善恶。dāng zhī bǐng qì yǒu qīng zhuó,suǒ yǐ rén pǐn yǒu shàn è。
至若夭寿与贱贵,又是禀气有厚薄。zhì ruò yāo shòu yǔ jiàn guì,yòu shì bǐng qì yǒu hòu báo。
清浊厚薄物自圣,洪纤高下天何言。qīng zhuó hòu báo wù zì shèng,hóng xiān gāo xià tiān hé yán。
君子惟以理自充,英雄难与造物争。jūn zi wéi yǐ lǐ zì chōng,yīng xióng nán yǔ zào wù zhēng。
前人论理不论气,不信试问刘鉴衡。qián rén lùn lǐ bù lùn qì,bù xìn shì wèn liú jiàn héng。

赠星命舒云峰

方逢辰

五星聚东井,天下王业开。wǔ xīng jù dōng jǐng,tiān xià wáng yè kāi。
五星聚奎宿,天下多贤才。wǔ xīng jù kuí sù,tiān xià duō xián cái。
蚩尤扫彯□,搀枪卷飞埃。chī yóu sǎo piāo,chān qiāng juǎn fēi āi。
日月黄道见火罗,计孛乌能为之灾。rì yuè huáng dào jiàn huǒ luó,jì bèi wū néng wèi zhī zāi。
云峰挟术善说命,穷通贵贱非所问。yún fēng xié shù shàn shuō mìng,qióng tōng guì jiàn fēi suǒ wèn。
敢问何时聚五星,今年五星聚何分。gǎn wèn hé shí jù wǔ xīng,jīn nián wǔ xīng jù hé fēn。
圣人在上天下平,疏食饮水甘曲肱。shèng rén zài shàng tiān xià píng,shū shí yǐn shuǐ gān qū gōng。

题卢文峰十二知丞文集

方逢辰

骊珠一颗千仞渊,渔翁探得遭骊眠。lí zhū yī kē qiān rèn yuān,yú wēng tàn dé zāo lí mián。
一朝吹堕千万颗,恐是蛟骊卧半天。yī cháo chuī duò qiān wàn kē,kǒng shì jiāo lí wò bàn tiān。
骈花俪叶妙天下,文赋直追古班马。pián huā lì yè miào tiān xià,wén fù zhí zhuī gǔ bān mǎ。
手抉河汉裂锦章,写在诗歌轧骚雅。shǒu jué hé hàn liè jǐn zhāng,xiě zài shī gē yà sāo yǎ。
大篇赤手捕长蛇,不须控勒骑生騧。dà piān chì shǒu bǔ zhǎng shé,bù xū kòng lēi qí shēng guā。
短篇任意起忽伏,苍江浩浩涛中槎。duǎn piān rèn yì qǐ hū fú,cāng jiāng hào hào tāo zhōng chá。
文章妙手压场屋,到底亡羊还得鹿。wén zhāng miào shǒu yā chǎng wū,dào dǐ wáng yáng hái dé lù。
庐陵方买载月舟,清淡又展朝天轴。lú líng fāng mǎi zài yuè zhōu,qīng dàn yòu zhǎn cháo tiān zhóu。
军将打门书一封,呼起醉梦为醒松。jūn jiāng dǎ mén shū yī fēng,hū qǐ zuì mèng wèi xǐng sōng。
只怕至宝不肯留山中,雷霆风雨取去还蛟龙。zhǐ pà zhì bǎo bù kěn liú shān zhōng,léi tíng fēng yǔ qǔ qù hái jiāo lóng。

挽郑直斋居士

方逢辰

有侄宰相才,昔惟吕文穆。yǒu zhí zǎi xiāng cái,xī wéi lǚ wén mù。
有婿国士器,昔惟晏同叔。yǒu xù guó shì qì,xī wéi yàn tóng shū。
公乃兼其荣,秀气塞一门。gōng nǎi jiān qí róng,xiù qì sāi yī mén。
为国作瑞琏,赖公培福根。wèi guó zuò ruì liǎn,lài gōng péi fú gēn。
世态方恶直,公乃自立的。shì tài fāng è zhí,gōng nǎi zì lì de。
掉头蛮触争,冷坐雪月窟。diào tóu mán chù zhēng,lěng zuò xuě yuè kū。
今世能几人,如公心迹清。jīn shì néng jǐ rén,rú gōng xīn jì qīng。
馨艳有如此,公死犹如生。xīn yàn yǒu rú cǐ,gōng sǐ yóu rú shēng。

赠杨内舍景尧刲股

方逢辰

子肉可疗亲,或曰不敢毁。zi ròu kě liáo qīn,huò yuē bù gǎn huǐ。
不见母生儿,生死一间耳。bù jiàn mǔ shēng ér,shēng sǐ yī jiān ěr。
此身母之身,非可认为己。cǐ shēn mǔ zhī shēn,fēi kě rèn wèi jǐ。
杀身可救母,当还爱一死。shā shēn kě jiù mǔ,dāng hái ài yī sǐ。
天理通神明,寸肤直糠秕。tiān lǐ tōng shén míng,cùn fū zhí kāng bǐ。
苟能充此心,是即学曾子。gǒu néng chōng cǐ xīn,shì jí xué céng zi。

赠五星陈东野

方逢辰

粤从动静极互根,裂为二气分五行。yuè cóng dòng jìng jí hù gēn,liè wèi èr qì fēn wǔ xíng。
未有二气先有理,理与气合人物生。wèi yǒu èr qì xiān yǒu lǐ,lǐ yǔ qì hé rén wù shēng。
人惟禀得天地气,故为耳目形口鼻。rén wéi bǐng dé tiān dì qì,gù wèi ěr mù xíng kǒu bí。
人惟禀得气之理,故为仁义为礼智。rén wéi bǐng dé qì zhī lǐ,gù wèi rén yì wèi lǐ zhì。
气为人形理为心,同是水木火土金。qì wèi rén xíng lǐ wèi xīn,tóng shì shuǐ mù huǒ tǔ jīn。
今人问气不问理,茫茫只向天外寻。jīn rén wèn qì bù wèn lǐ,máng máng zhǐ xiàng tiān wài xún。
人而不仁木已死,不须更论败在子。rén ér bù rén mù yǐ sǐ,bù xū gèng lùn bài zài zi。
人而薄义金已伤,如何却说生在巳。rén ér báo yì jīn yǐ shāng,rú hé què shuō shēng zài sì。
无礼无智水火灭,不忠不信土气绝。wú lǐ wú zhì shuǐ huǒ miè,bù zhōng bù xìn tǔ qì jué。
人于心上斩了根,是气安从有萌檗。rén yú xīn shàng zhǎn le gēn,shì qì ān cóng yǒu méng bò。
出门一笑逢星翁,谈天议论迥不同。chū mén yī xiào féng xīng wēng,tán tiān yì lùn jiǒng bù tóng。
若能论气又论理,太极只在挑包中。ruò néng lùn qì yòu lùn lǐ,tài jí zhǐ zài tiāo bāo zhōng。

田父吟

方逢辰

清溪眇如斗大邑,万山壁立土硗瘠。qīng xī miǎo rú dòu dà yì,wàn shān bì lì tǔ qiāo jí。
百分地无一分田,九十九分如剑脊。bǎi fēn dì wú yī fēn tián,jiǔ shí jiǔ fēn rú jiàn jí。
一亩之地高复低,节节级级如横梯。yī mǔ zhī dì gāo fù dī,jié jié jí jí rú héng tī。
畈心一畦可一亩,边旁一亩分数畦。fàn xīn yī qí kě yī mǔ,biān páng yī mǔ fēn shù qí。
大家有田仅百亩,三二十亩十八九。dà jiā yǒu tián jǐn bǎi mǔ,sān èr shí mǔ shí bā jiǔ。
父母夫妻子妇孙,一奴一婢成九口。fù mǔ fū qī zi fù sūn,yī nú yī bì chéng jiǔ kǒu。
一口日啖米二升,茗鹾醯酱菜与薪。yī kǒu rì dàn mǐ èr shēng,míng cuó xī jiàng cài yǔ xīn。
共来日费二三斗,尚有输官七八分。gòng lái rì fèi èr sān dòu,shàng yǒu shū guān qī bā fēn。
小民有田不满十,镰方放兮有菜色。xiǎo mín yǒu tián bù mǎn shí,lián fāng fàng xī yǒu cài sè。
曹胥乡首冬夏临,催科差役星火急。cáo xū xiāng shǒu dōng xià lín,cuī kē chà yì xīng huǒ jí。
年年上熟犹皱眉,一年不熟家家饥。nián nián shàng shú yóu zhòu méi,yī nián bù shú jiā jiā jī。
山中风土多食糜,两儿止肯育一儿。shān zhōng fēng tǔ duō shí mí,liǎng ér zhǐ kěn yù yī ér。
只缘人穷怕饿死,可悲可吊又如此。zhǐ yuán rén qióng pà è sǐ,kě bēi kě diào yòu rú cǐ。
有司犹曰汝富民,手执鞭敲目怒视。yǒu sī yóu yuē rǔ fù mín,shǒu zhí biān qiāo mù nù shì。
今年淫雨天作难,汹涌澎湃四五番。jīn nián yín yǔ tiān zuò nán,xiōng yǒng pēng pài sì wǔ fān。
浮尸弊屋环江下,迸山裂地如鲸奔。fú shī bì wū huán jiāng xià,bèng shān liè dì rú jīng bēn。
半山都成水泽国,平地皆作龙蛇窟。bàn shān dōu chéng shuǐ zé guó,píng dì jiē zuò lóng shé kū。
水头晚退早复来,屋角朝出夕又没。shuǐ tóu wǎn tuì zǎo fù lái,wū jiǎo cháo chū xī yòu méi。
岿然令丞簿尉衙,下视四境无人家。kuī rán lìng chéng bù wèi yá,xià shì sì jìng wú rén jiā。
水平归家无屋住,有屋住者无生涯。shuǐ píng guī jiā wú wū zhù,yǒu wū zhù zhě wú shēng yá。
农民抛家认亩陇,担砂翻石肩皆肿。nóng mín pāo jiā rèn mǔ lǒng,dān shā fān shí jiān jiē zhǒng。
百千一亩判晚秧,一丘分作两丘种。bǎi qiān yī mǔ pàn wǎn yāng,yī qiū fēn zuò liǎng qiū zhǒng。
都来一亩无百千,买秧已费半百钱。dōu lái yī mǔ wú bǎi qiān,mǎi yāng yǐ fèi bàn bǎi qián。
眼前插种已剜肉,头后丰歉犹在天。yǎn qián chā zhǒng yǐ wān ròu,tóu hòu fēng qiàn yóu zài tiān。
晚田再种未可保,早田无秧为出草。wǎn tián zài zhǒng wèi kě bǎo,zǎo tián wú yāng wèi chū cǎo。
皂衣旦暮来槌门,今年苗税催得早。zào yī dàn mù lái chuí mén,jīn nián miáo shuì cuī dé zǎo。
打快织机趁头纲,作急籴米输苗仓。dǎ kuài zhī jī chèn tóu gāng,zuò jí dí mǐ shū miáo cāng。
更有一言牢记取,断不许人言灾荒。gèng yǒu yī yán láo jì qǔ,duàn bù xǔ rén yán zāi huāng。

猩猩歌

方逢辰

猎者围猩猩,疑其以众抗。liè zhě wéi xīng xīng,yí qí yǐ zhòng kàng。
诿曰不取小,惟取大与壮。wěi yuē bù qǔ xiǎo,wéi qǔ dà yǔ zhuàng。
众猩自相仇,推挤送其长。zhòng xīng zì xiāng chóu,tuī jǐ sòng qí zhǎng。
以次索二三,不复推已往。yǐ cì suǒ èr sān,bù fù tuī yǐ wǎng。
四五至于十,无一得释放。sì wǔ zhì yú shí,wú yī dé shì fàng。
众猩怒相目,各悔受人诳。zhòng xīng nù xiāng mù,gè huǐ shòu rén kuáng。
及早同一心,未必躯尽丧。jí zǎo tóng yī xīn,wèi bì qū jǐn sàng。
吁嗟兽不灵,相仇无足嗔。xū jiē shòu bù líng,xiāng chóu wú zú chēn。
胡为豪杰群,不能自相亲。hú wèi háo jié qún,bù néng zì xiāng qīn。
秦人吞六国,诸侯各附秦。qín rén tūn liù guó,zhū hóu gè fù qín。
并力取其一,冀不及他人。bìng lì qǔ qí yī,jì bù jí tā rén。
智者欲合从,徒自腐舌唇。zhì zhě yù hé cóng,tú zì fǔ shé chún。
安得先震邻,然后于其身。ān dé xiān zhèn lín,rán hòu yú qí shēn。
彼先噬其一,其次祸亦均。bǐ xiān shì qí yī,qí cì huò yì jūn。
早知秦用术,六国同一心。zǎo zhī qín yòng shù,liù guó tóng yī xīn。

鸡雏吟

方逢辰

我闻先儒云,鸡雏可观仁。wǒ wén xiān rú yún,jī chú kě guān rén。
须臾不舍母,是即孝弟根。xū yú bù shě mǔ,shì jí xiào dì gēn。
不待教而知,不待习而成。bù dài jiào ér zhī,bù dài xí ér chéng。
于斯为良知,于斯为良能。yú sī wèi liáng zhī,yú sī wèi liáng néng。
人从此充拓,四海皆闵曾。rén cóng cǐ chōng tuò,sì hǎi jiē mǐn céng。
异哉鸡伏鹜,出壳忘其恩。yì zāi jī fú wù,chū ké wàng qí ēn。
子向水中去,母从岸呼鸣。zi xiàng shuǐ zhōng qù,mǔ cóng àn hū míng。
子往母亦往,子疏母愈亲。zi wǎng mǔ yì wǎng,zi shū mǔ yù qīn。
鹰隼飞在天,母亦与子惊。yīng sǔn fēi zài tiān,mǔ yì yǔ zi jīng。
或遇狸与狌,爱雏忘其身。huò yù lí yǔ shēng,ài chú wàng qí shēn。
不顾力小大,直与争死生。bù gù lì xiǎo dà,zhí yǔ zhēng sǐ shēng。
天于微物上,感人恻隐真。tiān yú wēi wù shàng,gǎn rén cè yǐn zhēn。
人观鸡护雏,铁石为动情。rén guān jī hù chú,tiě shí wèi dòng qíng。
子呱方卧冰,安得卵覆人。zi gū fāng wò bīng,ān dé luǎn fù rén。
勿看鸡伏鹜,吾则行吾仁。wù kàn jī fú wù,wú zé xíng wú rén。

南康遇雪

方逢辰

夜来怪甚风太颠,掀簸震撼不可眠。yè lái guài shén fēng tài diān,xiān bǒ zhèn hàn bù kě mián。
门前铁骑怒拔屋,枕上猛虎飞吼天。mén qián tiě qí nù bá wū,zhěn shàng měng hǔ fēi hǒu tiān。
却是庐山夕作雪,杨花未春先擘绵。què shì lú shān xī zuò xuě,yáng huā wèi chūn xiān bāi mián。
左蠡门前玉两柱,江心落石鹭一拳。zuǒ lí mén qián yù liǎng zhù,jiāng xīn luò shí lù yī quán。
五峰千仞削银壁,重湖万顷开璚田。wǔ fēng qiān rèn xuē yín bì,zhòng hú wàn qǐng kāi qióng tián。
若使璚田可以种,虽遭赤地民不癫。ruò shǐ qióng tián kě yǐ zhǒng,suī zāo chì dì mín bù diān。
若使银壁可以铸,当造白币权飞钱。ruò shǐ yín bì kě yǐ zhù,dāng zào bái bì quán fēi qián。
要知冬燠生意泄,明年造化工斯全。yào zhī dōng yù shēng yì xiè,míng nián zào huà gōng sī quán。
帝呼玄冥急收敛,闭塞阳气胚丰年。dì hū xuán míng jí shōu liǎn,bì sāi yáng qì pēi fēng nián。
虽云不可耕与种,桑麻谷粟兹开先。suī yún bù kě gēng yǔ zhǒng,sāng má gǔ sù zī kāi xiān。
41123