古诗词

田父吟

方逢辰

清溪眇如斗大邑,万山壁立土硗瘠。qīng xī miǎo rú dòu dà yì,wàn shān bì lì tǔ qiāo jí。
百分地无一分田,九十九分如剑脊。bǎi fēn dì wú yī fēn tián,jiǔ shí jiǔ fēn rú jiàn jí。
一亩之地高复低,节节级级如横梯。yī mǔ zhī dì gāo fù dī,jié jié jí jí rú héng tī。
畈心一畦可一亩,边旁一亩分数畦。fàn xīn yī qí kě yī mǔ,biān páng yī mǔ fēn shù qí。
大家有田仅百亩,三二十亩十八九。dà jiā yǒu tián jǐn bǎi mǔ,sān èr shí mǔ shí bā jiǔ。
父母夫妻子妇孙,一奴一婢成九口。fù mǔ fū qī zi fù sūn,yī nú yī bì chéng jiǔ kǒu。
一口日啖米二升,茗鹾醯酱菜与薪。yī kǒu rì dàn mǐ èr shēng,míng cuó xī jiàng cài yǔ xīn。
共来日费二三斗,尚有输官七八分。gòng lái rì fèi èr sān dòu,shàng yǒu shū guān qī bā fēn。
小民有田不满十,镰方放兮有菜色。xiǎo mín yǒu tián bù mǎn shí,lián fāng fàng xī yǒu cài sè。
曹胥乡首冬夏临,催科差役星火急。cáo xū xiāng shǒu dōng xià lín,cuī kē chà yì xīng huǒ jí。
年年上熟犹皱眉,一年不熟家家饥。nián nián shàng shú yóu zhòu méi,yī nián bù shú jiā jiā jī。
山中风土多食糜,两儿止肯育一儿。shān zhōng fēng tǔ duō shí mí,liǎng ér zhǐ kěn yù yī ér。
只缘人穷怕饿死,可悲可吊又如此。zhǐ yuán rén qióng pà è sǐ,kě bēi kě diào yòu rú cǐ。
有司犹曰汝富民,手执鞭敲目怒视。yǒu sī yóu yuē rǔ fù mín,shǒu zhí biān qiāo mù nù shì。
今年淫雨天作难,汹涌澎湃四五番。jīn nián yín yǔ tiān zuò nán,xiōng yǒng pēng pài sì wǔ fān。
浮尸弊屋环江下,迸山裂地如鲸奔。fú shī bì wū huán jiāng xià,bèng shān liè dì rú jīng bēn。
半山都成水泽国,平地皆作龙蛇窟。bàn shān dōu chéng shuǐ zé guó,píng dì jiē zuò lóng shé kū。
水头晚退早复来,屋角朝出夕又没。shuǐ tóu wǎn tuì zǎo fù lái,wū jiǎo cháo chū xī yòu méi。
岿然令丞簿尉衙,下视四境无人家。kuī rán lìng chéng bù wèi yá,xià shì sì jìng wú rén jiā。
水平归家无屋住,有屋住者无生涯。shuǐ píng guī jiā wú wū zhù,yǒu wū zhù zhě wú shēng yá。
农民抛家认亩陇,担砂翻石肩皆肿。nóng mín pāo jiā rèn mǔ lǒng,dān shā fān shí jiān jiē zhǒng。
百千一亩判晚秧,一丘分作两丘种。bǎi qiān yī mǔ pàn wǎn yāng,yī qiū fēn zuò liǎng qiū zhǒng。
都来一亩无百千,买秧已费半百钱。dōu lái yī mǔ wú bǎi qiān,mǎi yāng yǐ fèi bàn bǎi qián。
眼前插种已剜肉,头后丰歉犹在天。yǎn qián chā zhǒng yǐ wān ròu,tóu hòu fēng qiàn yóu zài tiān。
晚田再种未可保,早田无秧为出草。wǎn tián zài zhǒng wèi kě bǎo,zǎo tián wú yāng wèi chū cǎo。
皂衣旦暮来槌门,今年苗税催得早。zào yī dàn mù lái chuí mén,jīn nián miáo shuì cuī dé zǎo。
打快织机趁头纲,作急籴米输苗仓。dǎ kuài zhī jī chèn tóu gāng,zuò jí dí mǐ shū miáo cāng。
更有一言牢记取,断不许人言灾荒。gèng yǒu yī yán láo jì qǔ,duàn bù xǔ rén yán zāi huāng。

方逢辰

宋严州淳安人,初名梦魁,字君锡,一作圣锡。方镕子。理宗淳祐十年进士第一。累官兵部侍郎,国史修撰。时宰相郑清之、贾似道擅权,逢辰力诋其非,称疾归。除吏、礼二部尚书,俱不拜。宋亡后,隐居蛟峰,授徒讲学,学者称“蛟峰先生”。元朝召之,坚辞不赴。尊崇朱熹,阐释孟子和程朱学派道德论。有《孝经解》、《易外传》、《尚书释传》、《学庸注释》、《蛟峰文集》。 方逢辰的作品>>

猜您喜欢

庆明堂礼成

方逢辰

合宫芬郁彻垓埏,治象阳明景烂然。hé gōng fēn yù chè gāi shān,zhì xiàng yáng míng jǐng làn rán。
云气朝隮疑欲雨,帝心夕惕即旋乾。yún qì cháo jī yí yù yǔ,dì xīn xī tì jí xuán qián。
皇穹后土实临汝,祖德宗功鉴在天。huáng qióng hòu tǔ shí lín rǔ,zǔ dé zōng gōng jiàn zài tiān。
既灌更祈如未灌,缉熙此福万斯年。jì guàn gèng qí rú wèi guàn,jī xī cǐ fú wàn sī nián。

和刘府判

方逢辰

英雄牢落谷音空,敦薄犹存柳下风。yīng xióng láo luò gǔ yīn kōng,dūn báo yóu cún liǔ xià fēng。
善政有声闻六邑,病躯无自谒千峰。shàn zhèng yǒu shēng wén liù yì,bìng qū wú zì yè qiān fēng。
乾坤许大心知少,道义相交我辈同。qián kūn xǔ dà xīn zhī shǎo,dào yì xiāng jiāo wǒ bèi tóng。
珍重瑰章何以报,烟云留护峡山松。zhēn zhòng guī zhāng hé yǐ bào,yān yún liú hù xiá shān sōng。

和张寓轩题孤山二首

方逢辰

吝骄专恣讳言兵,祸本伊谁自种成。lìn jiāo zhuān zì huì yán bīng,huò běn yī shuí zì zhǒng chéng。
潮汛有时声转怒,权奸一死罚犹轻。cháo xùn yǒu shí shēng zhuǎn nù,quán jiān yī sǐ fá yóu qīng。
道无起灭无今古,物有消虚有长盈。dào wú qǐ miè wú jīn gǔ,wù yǒu xiāo xū yǒu zhǎng yíng。
赞化正需豪杰手,华山深处卧升平。zàn huà zhèng xū háo jié shǒu,huá shān shēn chù wò shēng píng。

和张寓轩题孤山二首

方逢辰

西湖旧事逝如流,红紫尘沙新绿稠。xī hú jiù shì shì rú liú,hóng zǐ chén shā xīn lǜ chóu。
昔日赏心今日吊,前人遗迹后人游。xī rì shǎng xīn jīn rì diào,qián rén yí jì hòu rén yóu。
雨观水色连山色,晴看湖头送日头。yǔ guān shuǐ sè lián shān sè,qíng kàn hú tóu sòng rì tóu。
鸥鹭无情自来往,兴亡不管帝王州。ōu lù wú qíng zì lái wǎng,xīng wáng bù guǎn dì wáng zhōu。

挽有宋周府君袁夫人

方逢辰

孩提均识爱其亲,未有君家最睦姻。hái tí jūn shí ài qí qīn,wèi yǒu jūn jiā zuì mù yīn。
逊畔以全诸父义,在原此岂妇人仁。xùn pàn yǐ quán zhū fù yì,zài yuán cǐ qǐ fù rén rén。
一门邹鲁斯文地,三世羲皇太古人。yī mén zōu lǔ sī wén dì,sān shì xī huáng tài gǔ rén。
朱紫满门直馀事,九京可作百其身。zhū zǐ mǎn mén zhí yú shì,jiǔ jīng kě zuò bǎi qí shēn。

挽宋尚书余公二首

方逢辰

时样多求赫赫声,惟公独韫玉精神。shí yàng duō qiú hè hè shēng,wéi gōng dú yùn yù jīng shén。
传无房杜可书事,心即羲皇太古人。chuán wú fáng dù kě shū shì,xīn jí xī huáng tài gǔ rén。
日月升时先奋翼,风云浓处忽抽身。rì yuè shēng shí xiān fèn yì,fēng yún nóng chù hū chōu shēn。
苍苍忍夺客星去,却使凌烟忆老臣。cāng cāng rěn duó kè xīng qù,què shǐ líng yān yì lǎo chén。

挽宋尚书余公二首

方逢辰

扁舟一叶掠垂虹,因泛江莲得识公。biǎn zhōu yī yè lüè chuí hóng,yīn fàn jiāng lián dé shí gōng。
千里军民安席上,一年宾主坐春中。qiān lǐ jūn mín ān xí shàng,yī nián bīn zhǔ zuò chūn zhōng。
斑催紫橐朝天近,梦到黄粱霍地空。bān cuī zǐ tuó cháo tiān jìn,mèng dào huáng liáng huò dì kōng。
契阔真情言不尽,只将楚些寄东风。qì kuò zhēn qíng yán bù jǐn,zhǐ jiāng chǔ xiē jì dōng fēng。

挽宋吏部赵公

方逢辰

翱翔碧水又蓬山,再入郎闱即丐闲。áo xiáng bì shuǐ yòu péng shān,zài rù láng wéi jí gài xián。
屡疏朝端词梗梗,一麾道院政斑斑。lǚ shū cháo duān cí gěng gěng,yī huī dào yuàn zhèng bān bān。
阁因书创家邹鲁,堂以亲名行冉颜。gé yīn shū chuàng jiā zōu lǔ,táng yǐ qīn míng xíng rǎn yán。
所恨与公非识面,一诗寄雁写潸潸。suǒ hèn yǔ gōng fēi shí miàn,yī shī jì yàn xiě shān shān。

被召不赴

方逢辰

万里皇华遣使辀,姓名曾覆御前瓯。wàn lǐ huáng huá qiǎn shǐ zhōu,xìng míng céng fù yù qián ōu。
燕台礼重金为屋,严濑风高玉作钩。yàn tái lǐ zhòng jīn wèi wū,yán lài fēng gāo yù zuò gōu。
丹凤喜从天上落,白驹须向谷中求。dān fèng xǐ cóng tiān shàng luò,bái jū xū xiàng gǔ zhōng qiú。
敲门不醒希夷睡,休怪山云着意留。qiāo mén bù xǐng xī yí shuì,xiū guài shān yún zhe yì liú。

赠樵隐

方逢辰

樵仙深入琴棋境,一笑出门天地宽。qiáo xiān shēn rù qín qí jìng,yī xiào chū mén tiān dì kuān。
人世已非存朽斧,土音不改只南冠。rén shì yǐ fēi cún xiǔ fǔ,tǔ yīn bù gǎi zhǐ nán guān。
琴中自有铁心在,局外何妨道眼观。qín zhōng zì yǒu tiě xīn zài,jú wài hé fáng dào yǎn guān。
霁月光风元属我,饭牛何谓夜漫漫。jì yuè guāng fēng yuán shǔ wǒ,fàn niú hé wèi yè màn màn。

题何潜斋安乐窝

方逢辰

闲中历览古和今,夫岂全无所用心。xián zhōng lì lǎn gǔ hé jīn,fū qǐ quán wú suǒ yòng xīn。
书为重看因熟读,诗添新作费沉吟。shū wèi zhòng kàn yīn shú dú,shī tiān xīn zuò fèi chén yín。
消磨暇日尊前酒,赓和薰风膝上琴。xiāo mó xiá rì zūn qián jiǔ,gēng hé xūn fēng xī shàng qín。
过去未来都不管,却看明月是知音。guò qù wèi lái dōu bù guǎn,què kàn míng yuè shì zhī yīn。

颂徐大可为六县减免税粮得请

方逢辰

六县驩娱己独劳,肯心行善是人豪。liù xiàn huān yú jǐ dú láo,kěn xīn xíng shàn shì rén háo。
乞怜请命茧丝价,起死回生鼎釜熬。qǐ lián qǐng mìng jiǎn sī jià,qǐ sǐ huí shēng dǐng fǔ áo。
谁谓他人无力气,不于好事拔毫毛。shuí wèi tā rén wú lì qì,bù yú hǎo shì bá háo máo。
老夫赞咏非夸诩,此在春秋亦合褒。lǎo fū zàn yǒng fēi kuā xǔ,cǐ zài chūn qiū yì hé bāo。

石峡山茶盛开

方逢辰

冰崖赤骨物俱老,火树生阳我不孤。bīng yá chì gǔ wù jù lǎo,huǒ shù shēng yáng wǒ bù gū。
铁叶几经寒暑战,丹心不为雪霜枯。tiě yè jǐ jīng hán shǔ zhàn,dān xīn bù wèi xuě shuāng kū。
托根峡里老居士,加号花中烈丈夫。tuō gēn xiá lǐ lǎo jū shì,jiā hào huā zhōng liè zhàng fū。
颜色不淫枝干古,洛阳牡药只为奴。yán sè bù yín zhī gàn gǔ,luò yáng mǔ yào zhǐ wèi nú。

石峡山茶盛开

方逢辰

凡卉春妍夸国色,此花阴极抱阳明。fán huì chūn yán kuā guó sè,cǐ huā yīn jí bào yáng míng。
人疑芝草非时出,我谓丹砂托树生。rén yí zhī cǎo fēi shí chū,wǒ wèi dān shā tuō shù shēng。
可惜洛中忻富贵,不知霜里蓄精英。kě xī luò zhōng xīn fù guì,bù zhī shuāng lǐ xù jīng yīng。
老夫诗若宋初出,牡药如何得盛行。lǎo fū shī ruò sòng chū chū,mǔ yào rú hé dé shèng xíng。

题卢可庵天边风露楼

方逢辰

龙泉三尺倚天横,浊世滔滔我独清。lóng quán sān chǐ yǐ tiān héng,zhuó shì tāo tāo wǒ dú qīng。
一柱高台仙掌起,愿推一滴活苍生。yī zhù gāo tái xiān zhǎng qǐ,yuàn tuī yī dī huó cāng shēng。
41123