古诗词

顶山寺

孔延之

高山峰顶欲参天,蓄怪储灵远近传。gāo shān fēng dǐng yù cān tiān,xù guài chǔ líng yuǎn jìn chuán。
云岫万重围净土,石门千丈落飞泉。yún xiù wàn zhòng wéi jìng tǔ,shí mén qiān zhàng luò fēi quán。
群居在昔论三益,少别于今已十年。qún jū zài xī lùn sān yì,shǎo bié yú jīn yǐ shí nián。
绕槛穿云似蝴蝶,梦魂何夕不翩翩。rào kǎn chuān yún shì hú dié,mèng hún hé xī bù piān piān。

孔延之

宋临江新淦人,字长源。孔子后裔。仁宗庆历二年进士。知新建、新昌,擢知封州,为广南西路相度宽恤民力,所更置五十五事,弛役二千人。为广南西路转运判官,有善政。神宗熙宁中为荆湖北路转运使。入权管勾三司都理欠凭由司,出知润州,未行卒。平生与周敦颐、曾巩友善。编有《会稽掇英总集》,以精博称。 孔延之的作品>>

猜您喜欢

七星岩

孔延之

隐安楼阁贯空嵌,绝顶磨霄凝翠岚。yǐn ān lóu gé guàn kōng qiàn,jué dǐng mó xiāo níng cuì lán。
若到白云犹未半,凭君更上七星岩。ruò dào bái yún yóu wèi bàn,píng jūn gèng shàng qī xīng yán。