古诗词

五月十七夜大雨歌

文天祥

去年五月望,流水满一房。qù nián wǔ yuè wàng,liú shuǐ mǎn yī fáng。
今年后三夕,大雨复没床。jīn nián hòu sān xī,dà yǔ fù méi chuáng。
我辞江海来,中原路茫茫。wǒ cí jiāng hǎi lái,zhōng yuán lù máng máng。
舟楫不复见,车马驰康庄。zhōu jí bù fù jiàn,chē mǎ chí kāng zhuāng。
矧居圜土中,得水犹得浆。shěn jū huán tǔ zhōng,dé shuǐ yóu dé jiāng。
忽如巨石浸,仓卒殊彷徨。hū rú jù shí jìn,cāng zú shū páng huáng。
明星尚未启,大风方发狂。míng xīng shàng wèi qǐ,dà fēng fāng fā kuáng。
叫呼人不应,宛转水中央。jiào hū rén bù yīng,wǎn zhuǎn shuǐ zhōng yāng。
壁下有水穴,群鼠走踉蹡。bì xià yǒu shuǐ xué,qún shǔ zǒu liáng qiāng。
或如鱼泼剌,垫溺无所藏。huò rú yú pō lá,diàn nì wú suǒ cáng。
周身莫如物,患至不得防。zhōu shēn mò rú wù,huàn zhì bù dé fáng。
业为世间人,何处逃祸殃。yè wèi shì jiān rén,hé chù táo huò yāng。
朝来辟沟道,宛如决陂塘。cháo lái pì gōu dào,wǎn rú jué bēi táng。
尽室泥泞涂,化为糜烂场。jǐn shì ní nìng tú,huà wèi mí làn chǎng。
炎蒸迫其上,臭腐薰其傍。yán zhēng pò qí shàng,chòu fǔ xūn qí bàng。
恶气所侵薄,疫疠何可当。è qì suǒ qīn báo,yì lì hé kě dāng。
楚囚欲何之,寝食此一方。chǔ qiú yù hé zhī,qǐn shí cǐ yī fāng。
羁栖无复望,坐待仆且僵。jī qī wú fù wàng,zuò dài pū qiě jiāng。
乾坤莽空阔,何为此凉凉。qián kūn mǎng kōng kuò,hé wèi cǐ liáng liáng。
达人识义命,此事关纲常。dá rén shí yì mìng,cǐ shì guān gāng cháng。
万物方焦枯,皇皇祷穹苍。wàn wù fāng jiāo kū,huáng huáng dǎo qióng cāng。
上帝实好生,夜半下龙章。shàng dì shí hǎo shēng,yè bàn xià lóng zhāng。
但愿天下人,家家足稻粱。dàn yuàn tiān xià rén,jiā jiā zú dào liáng。
我命浑小事,我死庸何伤。wǒ mìng hún xiǎo shì,wǒ sǐ yōng hé shāng。
文天祥

文天祥

文天祥(1236.6.6-1283.1.9),字履善,又字宋瑞,自号文山,浮休道人。汉族,吉州庐陵(今江西吉安县)人,南宋末大臣,文学家,民族英雄。宝祐四年(1256年)进士,官到右丞相兼枢密史。被派往元军的军营中谈判,被扣留。后脱险经高邮嵇庄到泰县塘湾,由南通南归,坚持抗元。祥光元年(1278年)兵败被张弘范俘虏,在狱中坚持斗争三年多,后在柴市从容就义。著有《过零丁洋》、《文山诗集》、《指南录》、《指南后录》、《正气歌》等作品。 文天祥的作品>>

猜您喜欢

出真州

文天祥

荒郊下马问何之,死活元来任便宜。huāng jiāo xià mǎ wèn hé zhī,sǐ huó yuán lái rèn biàn yí。
不是白兵生眼孔,一团冤血有谁知。bù shì bái bīng shēng yǎn kǒng,yī tuán yuān xuè yǒu shuí zhī。

出真州

文天祥

戎衣啧啧叹忠臣,为说城头不识人。róng yī zé zé tàn zhōng chén,wèi shuō chéng tóu bù shí rén。
押出相公州界去,真州城里榜安民。yā chū xiāng gōng zhōu jiè qù,zhēn zhōu chéng lǐ bǎng ān mín。

出真州

文天祥

有客仓皇欲赴壕,一行性命等鸿毛。yǒu kè cāng huáng yù fù háo,yī xíng xìng mìng děng hóng máo。
白兵送我扬州去,惟恐北军来捉逃。bái bīng sòng wǒ yáng zhōu qù,wéi kǒng běi jūn lái zhuō táo。

出真州

文天祥

瓜洲相望隔山椒,烟树光中扬子桥。guā zhōu xiāng wàng gé shān jiāo,yān shù guāng zhōng yáng zi qiáo。
夜静衔枚莫轻语,草间惟恐有鸱鸮。yè jìng xián méi mò qīng yǔ,cǎo jiān wéi kǒng yǒu chī xiāo。

出真州

文天祥

真州送骏已回城,暗里依随马垛行。zhēn zhōu sòng jùn yǐ huí chéng,àn lǐ yī suí mǎ duǒ xíng。
一阵西州三十里,摘星楼下打初更。yī zhèn xī zhōu sān shí lǐ,zhāi xīng lóu xià dǎ chū gèng。

至扬州

文天祥

此庙何神三十郎,问郎行客忒琅珰。cǐ miào hé shén sān shí láng,wèn láng xíng kè tè láng dāng。
荒阶枕籍无人问,风露满堂清夜长。huāng jiē zhěn jí wú rén wèn,fēng lù mǎn táng qīng yè zhǎng。

至扬州

文天祥

谯鼓鼕鼕入四更,行行三五入西城。qiáo gǔ dōng dōng rù sì gèng,xíng xíng sān wǔ rù xī chéng。
隔壕喝问无人应,怕恐人来捉眼生。gé háo hē wèn wú rén yīng,pà kǒng rén lái zhuō yǎn shēng。

至扬州

文天祥

怅怅乾坤靡所之,平山风露夜何其。chàng chàng qián kūn mí suǒ zhī,píng shān fēng lù yè hé qí。
翁翁岂有甘心事,何故高楼鼓角悲。wēng wēng qǐ yǒu gān xīn shì,hé gù gāo lóu gǔ jiǎo bēi。

至扬州

文天祥

城上兜鍪按剑看,四郊胡骑绕团团。chéng shàng dōu móu àn jiàn kàn,sì jiāo hú qí rào tuán tuán。
平生不解杨朱泣,到此方知进退难。píng shēng bù jiě yáng zhū qì,dào cǐ fāng zhī jìn tuì nán。

至扬州

文天祥

吾戴吾头向广陵,仰天无告可怜生。wú dài wú tóu xiàng guǎng líng,yǎng tiān wú gào kě lián shēng。
争如负命投东海,犹会乘风近玉京。zhēng rú fù mìng tóu dōng hǎi,yóu huì chéng fēng jìn yù jīng。

至扬州

文天祥

海云渺渺楚天头,满路胡尘不自由。hǎi yún miǎo miǎo chǔ tiān tóu,mǎn lù hú chén bù zì yóu。
若使一朝俘上去,不如制命死扬州。ruò shǐ yī cháo fú shàng qù,bù rú zhì mìng sǐ yáng zhōu。

至扬州

文天祥

路傍邂逅卖柴人,为说高沙可问津。lù bàng xiè hòu mài chái rén,wèi shuō gāo shā kě wèn jīn。
此去侬家三十里,山坳聊可避风尘。cǐ qù nóng jiā sān shí lǐ,shān ào liáo kě bì fēng chén。

至扬州

文天祥

且行且止正依违,仿佛长空曙影微。qiě xíng qiě zhǐ zhèng yī wéi,fǎng fú zhǎng kōng shǔ yǐng wēi。
从者仓皇心绪急,各持议论泣牵衣。cóng zhě cāng huáng xīn xù jí,gè chí yì lùn qì qiān yī。

至扬州

文天祥

问谁攫去橐中金,僮仆双双不可寻。wèn shuí jué qù tuó zhōng jīn,tóng pū shuāng shuāng bù kě xún。
折节从今交国士,死生一片岁寒心。zhé jié cóng jīn jiāo guó shì,sǐ shēng yī piàn suì hán xīn。

至扬州

文天祥

颠崖一陷落千寻,奴仆偏生负主心。diān yá yī xiàn luò qiān xún,nú pū piān shēng fù zhǔ xīn。
饥火相煎疲欲绝,满山荒草晓沉沉。jī huǒ xiāng jiān pí yù jué,mǎn shān huāng cǎo xiǎo chén chén。