古诗词

再和

吴芾

嗟我椎钝姿,处世百不便。jiē wǒ chuí dùn zī,chù shì bǎi bù biàn。
性独爱山水,固非嗜好偏。xìng dú ài shān shuǐ,gù fēi shì hǎo piān。
本来山中人,家与青山连。běn lái shān zhōng rén,jiā yǔ qīng shān lián。
仕宦三十载,尘事虽满前。shì huàn sān shí zài,chén shì suī mǎn qián。
登临兴不减,佳处辄盘旋。dēng lín xīng bù jiǎn,jiā chù zhé pán xuán。
搜奇更探胜,往往穷游观。sōu qí gèng tàn shèng,wǎng wǎng qióng yóu guān。
所恨坐艰窘,苦乏买山钱。suǒ hèn zuò jiān jiǒng,kǔ fá mǎi shān qián。
年来足忧患,杜门绝世缘。nián lái zú yōu huàn,dù mén jué shì yuán。
百念俱不起,此心已休焉。bǎi niàn jù bù qǐ,cǐ xīn yǐ xiū yān。
尚欲对山水,茅茨架短椽。shàng yù duì shān shuǐ,máo cí jià duǎn chuán。
非为求安计,盖守知足言。fēi wèi qiú ān jì,gài shǒu zhī zú yán。
如我百无似,自视仍阙然。rú wǒ bǎi wú shì,zì shì réng quē rán。
馀生亦何幸,获睹中兴年。yú shēng yì hé xìng,huò dǔ zhōng xīng nián。
贤能随任使,熙运逢周宣。xián néng suí rèn shǐ,xī yùn féng zhōu xuān。
退量驽钝姿,老去难加鞭。tuì liàng nú dùn zī,lǎo qù nán jiā biān。
有如不才木,偶未沟中捐。yǒu rú bù cái mù,ǒu wèi gōu zhōng juān。
宁复几寒暑,白骨埋黄泉。níng fù jǐ hán shǔ,bái gǔ mái huáng quán。
且趁此身健,饱食仍醉眠。qiě chèn cǐ shēn jiàn,bǎo shí réng zuì mián。
衣葛谢轩冕,杖藜守丘园。yī gé xiè xuān miǎn,zhàng lí shǒu qiū yuán。
朝蹑登山屐,暮上泛湖船。cháo niè dēng shān jī,mù shàng fàn hú chuán。
保真师古语,乐圣继前贤。bǎo zhēn shī gǔ yǔ,lè shèng jì qián xián。
有妻能执爨,有儿能力田。yǒu qī néng zhí cuàn,yǒu ér néng lì tián。
万事不介意,过眼如云烟。wàn shì bù jiè yì,guò yǎn rú yún yān。
无荣亦无辱,庶以全吾天。wú róng yì wú rǔ,shù yǐ quán wú tiān。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

水调歌头·寿徐大参九月二十六

吴芾

九月二十六,公相纪生辰。jiǔ yuè èr shí liù,gōng xiāng jì shēng chén。
橙黄橘绿时候,天气暖于春。chéng huáng jú lǜ shí hòu,tiān qì nuǎn yú chūn。
奎画有堂辉焕,中著台星一点,长伴寿星明。kuí huà yǒu táng huī huàn,zhōng zhù tái xīng yī diǎn,zhǎng bàn shòu xīng míng。
衮衮有家庆,未羡古徐卿。gǔn gǔn yǒu jiā qìng,wèi xiàn gǔ xú qīng。
谢元枢,营绿野,避洪名。xiè yuán shū,yíng lǜ yě,bì hóng míng。
六年裁剸国事,曾费几精神。liù nián cái tuán guó shì,céng fèi jǐ jīng shén。
歇了傅岩霖雨,闲了孤舟野渡,旒冕合知心。xiē le fù yán lín yǔ,xián le gū zhōu yě dù,liú miǎn hé zhī xīn。
吾道苟尊尚,元不在蒲轮。wú dào gǒu zūn shàng,yuán bù zài pú lún。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静其四

吴芾

我年七十五,木末挂残阳。wǒ nián qī shí wǔ,mù mò guà cán yáng。
纵使身未逝,亦岂能久长。zòng shǐ shēn wèi shì,yì qǐ néng jiǔ zhǎng。
尚冀林间住,与师共末光。shàng jì lín jiān zhù,yǔ shī gòng mò guāng。
孤云俄暂出,道俗纷苍黄。gū yún é zàn chū,dào sú fēn cāng huáng。

释奠礼毕偶得数语呈广文兼简诸生

吴芾

黉舍修方毕,还欣祭服成。hóng shě xiū fāng bì,hái xīn jì fú chéng。
豆笾罗庶品,环佩出新声。dòu biān luó shù pǐn,huán pèi chū xīn shēng。
已见威仪肃,更须经术明。yǐ jiàn wēi yí sù,gèng xū jīng shù míng。
愿言俱努力,看即奋鹏程。yuàn yán jù nǔ lì,kàn jí fèn péng chéng。

学中诸士子惠和篇复次韵为谢

吴芾

欲为多士劝,聊缀五言成。yù wèi duō shì quàn,liáo zhuì wǔ yán chéng。
乃得琼瑶报,仍闻韶頀声。nǎi dé qióng yáo bào,réng wén sháo hù shēng。
尘襟因顿豁,老眼为增明。chén jīn yīn dùn huō,lǎo yǎn wèi zēng míng。
有句能如此,何忧万里程。yǒu jù néng rú cǐ,hé yōu wàn lǐ chéng。

二月晦日劝耕石城三首

吴芾

春晓喜新晴,聊为野外行。chūn xiǎo xǐ xīn qíng,liáo wèi yě wài xíng。
残花红雨乱,垂柳绿丝轻。cán huā hóng yǔ luàn,chuí liǔ lǜ sī qīng。
路入藏云寺,山围走马城。lù rù cáng yún sì,shān wéi zǒu mǎ chéng。
空馀怀古意,往事与谁评。kōng yú huái gǔ yì,wǎng shì yǔ shuí píng。

二月晦日劝耕石城三首

吴芾

经年萦吏役,今日作春游。jīng nián yíng lì yì,jīn rì zuò chūn yóu。
梅雪随风去,桃花逐水流。méi xuě suí fēng qù,táo huā zhú shuǐ liú。
已惊时节晚,还叹物华休。yǐ jīng shí jié wǎn,hái tàn wù huá xiū。
扰扰终何补,归与老一丘。rǎo rǎo zhōng hé bǔ,guī yǔ lǎo yī qiū。

二月晦日劝耕石城三首

吴芾

兀坐无聊赖,所期怀抱开。wù zuò wú liáo lài,suǒ qī huái bào kāi。
偶驱千骑出,还得十朋来。ǒu qū qiān qí chū,hái dé shí péng lái。
遣兴非无句,消愁亦有杯。qiǎn xīng fēi wú jù,xiāo chóu yì yǒu bēi。
此心终不乐,只是忆天台。cǐ xīn zhōng bù lè,zhǐ shì yì tiān tái。

和左达功春日即事二首

吴芾

世途虽反侧,春草自萋迷。shì tú suī fǎn cè,chūn cǎo zì qī mí。
独树花仍发,何枝鹊可栖。dú shù huā réng fā,hé zhī què kě qī。
犬羊终逐北,貔虎未征西。quǎn yáng zhōng zhú běi,pí hǔ wèi zhēng xī。
回首长安路,茫茫日欲低。huí shǒu zhǎng ān lù,máng máng rì yù dī。

和左达功春日即事二首

吴芾

春色还如旧,吾生愧此心。chūn sè hái rú jiù,wú shēng kuì cǐ xīn。
功名嗟晼晚,时序忆追寻。gōng míng jiē wǎn wǎn,shí xù yì zhuī xún。
万国豺狼满,重城草木深。wàn guó chái láng mǎn,zhòng chéng cǎo mù shēn。
西湖真赏处,空想旧登临。xī hú zhēn shǎng chù,kōng xiǎng jiù dēng lín。

和李子仪韵四首

吴芾

甚矣吾儿病,求安欲吁天。shén yǐ wú ér bìng,qiú ān yù xū tiān。
忧心千里切,喜信一朝传。yōu xīn qiān lǐ qiè,xǐ xìn yī cháo chuán。
远胜开金穴,浑如得宝鞭。yuǎn shèng kāi jīn xué,hún rú dé bǎo biān。
若非天相我,今日岂能然。ruò fēi tiān xiāng wǒ,jīn rì qǐ néng rán。

和李子仪韵四首

吴芾

我已成衰谢,传家在此儿。wǒ yǐ chéng shuāi xiè,chuán jiā zài cǐ ér。
俄然闻感疾,至欲别呼医。é rán wén gǎn jí,zhì yù bié hū yī。
愁绪浑无奈,忧心只自知。chóu xù hún wú nài,yōu xīn zhǐ zì zhī。
如今安乐也,有酒任盈卮。rú jīn ān lè yě,yǒu jiǔ rèn yíng zhī。

和李子仪韵四首

吴芾

我自吾儿病,匆匆去若逃。wǒ zì wú ér bìng,cōng cōng qù ruò táo。
天寒霜似雪,山险石如刀。tiān hán shuāng shì xuě,shān xiǎn shí rú dāo。
已得平安信,宁辞往复劳。yǐ dé píng ān xìn,níng cí wǎng fù láo。
故园归去也,醉里甚游遨。gù yuán guī qù yě,zuì lǐ shén yóu áo。

和李子仪韵四首

吴芾

夜向茅茨宿,晨兴矫首看。yè xiàng máo cí sù,chén xīng jiǎo shǒu kàn。
远山俱有雪,小店更多寒。yuǎn shān jù yǒu xuě,xiǎo diàn gèng duō hán。
客路虽云恶,儿曹幸已安。kè lù suī yún è,ér cáo xìng yǐ ān。
不妨频小憩,时引一杯乾。bù fáng pín xiǎo qì,shí yǐn yī bēi qián。

和尹少稷席上韵

吴芾

每恨千山隔,俄欣一日同。měi hèn qiān shān gé,é xīn yī rì tóng。
交游非比众,人物少如公。jiāo yóu fēi bǐ zhòng,rén wù shǎo rú gōng。
正欲扶公道,端期振此风。zhèng yù fú gōng dào,duān qī zhèn cǐ fēng。
不须深退避,风雨要帡幪。bù xū shēn tuì bì,fēng yǔ yào píng méng。

和王夷仲韵

吴芾

故人声气合,交契久弥深。gù rén shēng qì hé,jiāo qì jiǔ mí shēn。
不弃荒村陋,来分古木阴。bù qì huāng cūn lòu,lái fēn gǔ mù yīn。
意倾陈笃论,兴发出高吟。yì qīng chén dǔ lùn,xīng fā chū gāo yín。
岂料逃空谷,犹闻正始音。qǐ liào táo kōng gǔ,yóu wén zhèng shǐ yīn。
10611234567»