古诗词

喜晴

吴芾

我家世业本农夫,力作耕田供百需。wǒ jiā shì yè běn nóng fū,lì zuò gēng tián gōng bǎi xū。
食无鱼兮出无车,但守桑梓依枌榆。shí wú yú xī chū wú chē,dàn shǒu sāng zǐ yī fén yú。
中更兵火田园芜,骨肉奔迸几为奴。zhōng gèng bīng huǒ tián yuán wú,gǔ ròu bēn bèng jǐ wèi nú。
饥肠雷转寒侵肤,中夜穷鬼常揶揄。jī cháng léi zhuǎn hán qīn fū,zhōng yè qióng guǐ cháng yé yú。
自笑为生亦良劬,此身何由出泥涂。zì xiào wèi shēng yì liáng qú,cǐ shēn hé yóu chū ní tú。
始弃耒耜亲诗书,一以经训为菑畬。shǐ qì lěi sì qīn shī shū,yī yǐ jīng xùn wèi zāi shē。
弟兄相继蹑云衢,吾乡往往推诸吴。dì xiōng xiāng jì niè yún qú,wú xiāng wǎng wǎng tuī zhū wú。
我虽有志徒区区,顾惭小技非大巫。wǒ suī yǒu zhì tú qū qū,gù cán xiǎo jì fēi dà wū。
向来聊出应时须,亦复接武丹陛趋。xiàng lái liáo chū yīng shí xū,yì fù jiē wǔ dān bì qū。
退视才悭思且枯,敢意滥吹东郭竽。tuì shì cái qiān sī qiě kū,gǎn yì làn chuī dōng guō yú。
自从得请归田庐,万事闭眼不问渠。zì cóng dé qǐng guī tián lú,wàn shì bì yǎn bù wèn qú。
岂谓割分姑孰符,一时乏使偶见除。qǐ wèi gē fēn gū shú fú,yī shí fá shǐ ǒu jiàn chú。
此邦自昔称膏腴,千里旧富稻与鱼。cǐ bāng zì xī chēng gāo yú,qiān lǐ jiù fù dào yǔ yú。
十年九潦田无租,今岁䆉稏方满圩。shí nián jiǔ lǎo tián wú zū,jīn suì bà yà fāng mǎn wéi。
邦人举首争欢呼,谓此丰登亘古无。bāng rén jǔ shǒu zhēng huān hū,wèi cǐ fēng dēng gèn gǔ wú。
骤然一雨惊里闾,直疑平地浮江湖。zhòu rán yī yǔ jīng lǐ lǘ,zhí yí píng dì fú jiāng hú。
灵祠致祷才登舆,已见皎日升东隅。líng cí zhì dǎo cái dēng yú,yǐ jiàn jiǎo rì shēng dōng yú。
一方今既奠厥居,太守宁不欲自娱,便可投绂歌归欤。yī fāng jīn jì diàn jué jū,tài shǒu níng bù yù zì yú,biàn kě tóu fú gē guī yú。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

初冬山居即事十首

吴芾

节物随时变,斜阳一望中。jié wù suí shí biàn,xié yáng yī wàng zhōng。
暮云重叠碧,远树浅深红。mù yún zhòng dié bì,yuǎn shù qiǎn shēn hóng。
菊色滋寒露,芦花荡晚风。jú sè zī hán lù,lú huā dàng wǎn fēng。
一樽谁与共,独立意无穷。yī zūn shuí yǔ gòng,dú lì yì wú qióng。

初冬山居即事十首

吴芾

本是山中客,胡为作远游。běn shì shān zhōng kè,hú wèi zuò yuǎn yóu。
风波惊脱险,岩谷喜寻幽。fēng bō jīng tuō xiǎn,yán gǔ xǐ xún yōu。
纸帐寒来暖,僧蔬饱即休。zhǐ zhàng hán lái nuǎn,sēng shū bǎo jí xiū。
百年如一梦,此外复何求。bǎi nián rú yī mèng,cǐ wài fù hé qiú。

初冬山居即事十首

吴芾

久出畏人事,端来避世纷。jiǔ chū wèi rén shì,duān lái bì shì fēn。
山光闲里见,樵唱静中闻。shān guāng xián lǐ jiàn,qiáo chàng jìng zhōng wén。
茗碗晴翻雪,香炉晓吐云。míng wǎn qíng fān xuě,xiāng lú xiǎo tǔ yún。
已应空百念,勿复叹离群。yǐ yīng kōng bǎi niàn,wù fù tàn lí qún。

初冬山居即事十首

吴芾

年去惊人老,坐来忘夜深。nián qù jīng rén lǎo,zuò lái wàng yè shēn。
未能成一事,何敢废分阴。wèi néng chéng yī shì,hé gǎn fèi fēn yīn。
灯尽添残烛,山寒拥败衾。dēng jǐn tiān cán zhú,shān hán yōng bài qīn。
幸无尘俗虑,聊遂读书心。xìng wú chén sú lǜ,liáo suì dú shū xīn。

初冬山居即事十首

吴芾

搔首寒窗下,荒山草树迷。sāo shǒu hán chuāng xià,huāng shān cǎo shù mí。
鸟声喧昼寂,雁阵接天低。niǎo shēng xuān zhòu jì,yàn zhèn jiē tiān dī。
更欲开三径,终当把一犁。gèng yù kāi sān jìng,zhōng dāng bǎ yī lí。
此心非傲世,揣分合幽栖。cǐ xīn fēi ào shì,chuāi fēn hé yōu qī。

初冬山居即事十首

吴芾

田宅虽无几,琴书幸有馀。tián zhái suī wú jǐ,qín shū xìng yǒu yú。
不妨临水赋,况是背山居。bù fáng lín shuǐ fù,kuàng shì bèi shān jū。
适意真为乐,浮名总是虚。shì yì zhēn wèi lè,fú míng zǒng shì xū。
前贤犹若此,我辈欲何如。qián xián yóu ruò cǐ,wǒ bèi yù hé rú。

挈累来当涂闻已入境感怀有作二首

吴芾

鸥鹭相疏雁鹜亲,簿书丛里度光阴。ōu lù xiāng shū yàn wù qīn,bù shū cóng lǐ dù guāng yīn。
尘埃已觉胸中满,霜雪还从鬓上侵。chén āi yǐ jué xiōng zhōng mǎn,shuāng xuě hái cóng bìn shàng qīn。
尽室修途方在念,连宵苦雨若为心。jǐn shì xiū tú fāng zài niàn,lián xiāo kǔ yǔ ruò wèi xīn。
明朝傥得成团聚,有酒从教取次斟。míng cháo tǎng dé chéng tuán jù,yǒu jiǔ cóng jiào qǔ cì zhēn。

挈累来当涂闻已入境感怀有作二首

吴芾

方与晴窗爱日亲,若为天又作重阴。fāng yǔ qíng chuāng ài rì qīn,ruò wèi tiān yòu zuò zhòng yīn。
年来已是忧思过,老去那堪疾病侵。nián lái yǐ shì yōu sī guò,lǎo qù nà kān jí bìng qīn。
默数七旬宁几日,更添一岁愈惊心。mò shù qī xún níng jǐ rì,gèng tiān yī suì yù jīng xīn。
喜闻已办周身具,对酒何妨且满斟。xǐ wén yǐ bàn zhōu shēn jù,duì jiǔ hé fáng qiě mǎn zhēn。

和孟世功二首

吴芾

老大疏慵一腐儒,长年离索与谁俱。lǎo dà shū yōng yī fǔ rú,zhǎng nián lí suǒ yǔ shuí jù。
杜门有意修黄老,开卷无心诵典谟。dù mén yǒu yì xiū huáng lǎo,kāi juǎn wú xīn sòng diǎn mó。
不是穿林寻鹤鹿,即来临水伴龟鱼。bù shì chuān lín xún hè lù,jí lái lín shuǐ bàn guī yú。
故人今日如君少,乘兴还能过我无。gù rén jīn rì rú jūn shǎo,chéng xīng hái néng guò wǒ wú。

和孟世功二首

吴芾

不见风标六岁馀,闲中应是乐琴书。bù jiàn fēng biāo liù suì yú,xián zhōng yīng shì lè qín shū。
逢辰自合膺殊选,遁世何妨且隐居。féng chén zì hé yīng shū xuǎn,dùn shì hé fáng qiě yǐn jū。
已爱新诗如沈谢,更听高论似严徐。yǐ ài xīn shī rú shěn xiè,gèng tīng gāo lùn shì yán xú。
时来会有腾骧日,未许傍人笑问疏。shí lái huì yǒu téng xiāng rì,wèi xǔ bàng rén xiào wèn shū。

再和四首

吴芾

花枝拂眼柳垂肩,幸得身闲且乐天。huā zhī fú yǎn liǔ chuí jiān,xìng dé shēn xián qiě lè tiān。
木杪夕阳当反照,草头朝露岂长圆。mù miǎo xī yáng dāng fǎn zhào,cǎo tóu cháo lù qǐ zhǎng yuán。
兴来策杖云迷径,睡起凭栏月满川。xīng lái cè zhàng yún mí jìng,shuì qǐ píng lán yuè mǎn chuān。
老矣不堪供世用,只将萧散度残年。lǎo yǐ bù kān gōng shì yòng,zhǐ jiāng xiāo sàn dù cán nián。

再和四首

吴芾

归来深欲断尘缘,常拜青词密吁天。guī lái shēn yù duàn chén yuán,cháng bài qīng cí mì xū tiān。
既幸此身无玷辱,更欣尽室得团圆。jì xìng cǐ shēn wú diàn rǔ,gèng xīn jǐn shì dé tuán yuán。
扪心只合安三径,度力那能障百川。mén xīn zhǐ hé ān sān jìng,dù lì nà néng zhàng bǎi chuān。
若也天公终见念,从今便是再生年。ruò yě tiān gōng zhōng jiàn niàn,cóng jīn biàn shì zài shēng nián。

再和四首

吴芾

卜得幽居野性便,山中风月水中天。bo dé yōu jū yě xìng biàn,shān zhōng fēng yuè shuǐ zhōng tiān。
新栽翠竹阴虽薄,旧植青松盖已圆。xīn zāi cuì zhú yīn suī báo,jiù zhí qīng sōng gài yǐ yuán。
高致固难追绿野,胜游那复继斜川。gāo zhì gù nán zhuī lǜ yě,shèng yóu nà fù jì xié chuān。
我今已得安心法,早挂衣冠不待年。wǒ jīn yǐ dé ān xīn fǎ,zǎo guà yī guān bù dài nián。

再和四首

吴芾

新买湖头十亩园,绿阴罅里见青天。xīn mǎi hú tóu shí mǔ yuán,lǜ yīn xià lǐ jiàn qīng tiān。
金樱相亚枝枝袅,银杏低垂颗颗圆。jīn yīng xiāng yà zhī zhī niǎo,yín xìng dī chuí kē kē yuán。
仰看乌鸢翔古木,俯窥鸥鹭戏晴川。yǎng kàn wū yuān xiáng gǔ mù,fǔ kuī ōu lù xì qíng chuān。
便须临水营台榭,要与渔樵乐暮年。biàn xū lín shuǐ yíng tái xiè,yào yǔ yú qiáo lè mù nián。

挽何内翰二首

吴芾

场屋声名四海知,十年平步上丹墀。chǎng wū shēng míng sì hǎi zhī,shí nián píng bù shàng dān chí。
伏蒲议论高千古,视草文章妙一时。fú pú yì lùn gāo qiān gǔ,shì cǎo wén zhāng miào yī shí。
雅望自应登辅弼,壮图仍欲济艰危。yǎ wàng zì yīng dēng fǔ bì,zhuàng tú réng yù jì jiān wēi。
谁知竟负经纶志,空使人怀殄瘁悲。shuí zhī jìng fù jīng lún zhì,kōng shǐ rén huái tiǎn cuì bēi。