古诗词

喜晴

吴芾

我家世业本农夫,力作耕田供百需。wǒ jiā shì yè běn nóng fū,lì zuò gēng tián gōng bǎi xū。
食无鱼兮出无车,但守桑梓依枌榆。shí wú yú xī chū wú chē,dàn shǒu sāng zǐ yī fén yú。
中更兵火田园芜,骨肉奔迸几为奴。zhōng gèng bīng huǒ tián yuán wú,gǔ ròu bēn bèng jǐ wèi nú。
饥肠雷转寒侵肤,中夜穷鬼常揶揄。jī cháng léi zhuǎn hán qīn fū,zhōng yè qióng guǐ cháng yé yú。
自笑为生亦良劬,此身何由出泥涂。zì xiào wèi shēng yì liáng qú,cǐ shēn hé yóu chū ní tú。
始弃耒耜亲诗书,一以经训为菑畬。shǐ qì lěi sì qīn shī shū,yī yǐ jīng xùn wèi zāi shē。
弟兄相继蹑云衢,吾乡往往推诸吴。dì xiōng xiāng jì niè yún qú,wú xiāng wǎng wǎng tuī zhū wú。
我虽有志徒区区,顾惭小技非大巫。wǒ suī yǒu zhì tú qū qū,gù cán xiǎo jì fēi dà wū。
向来聊出应时须,亦复接武丹陛趋。xiàng lái liáo chū yīng shí xū,yì fù jiē wǔ dān bì qū。
退视才悭思且枯,敢意滥吹东郭竽。tuì shì cái qiān sī qiě kū,gǎn yì làn chuī dōng guō yú。
自从得请归田庐,万事闭眼不问渠。zì cóng dé qǐng guī tián lú,wàn shì bì yǎn bù wèn qú。
岂谓割分姑孰符,一时乏使偶见除。qǐ wèi gē fēn gū shú fú,yī shí fá shǐ ǒu jiàn chú。
此邦自昔称膏腴,千里旧富稻与鱼。cǐ bāng zì xī chēng gāo yú,qiān lǐ jiù fù dào yǔ yú。
十年九潦田无租,今岁䆉稏方满圩。shí nián jiǔ lǎo tián wú zū,jīn suì bà yà fāng mǎn wéi。
邦人举首争欢呼,谓此丰登亘古无。bāng rén jǔ shǒu zhēng huān hū,wèi cǐ fēng dēng gèn gǔ wú。
骤然一雨惊里闾,直疑平地浮江湖。zhòu rán yī yǔ jīng lǐ lǘ,zhí yí píng dì fú jiāng hú。
灵祠致祷才登舆,已见皎日升东隅。líng cí zhì dǎo cái dēng yú,yǐ jiàn jiǎo rì shēng dōng yú。
一方今既奠厥居,太守宁不欲自娱,便可投绂歌归欤。yī fāng jīn jì diàn jué jū,tài shǒu níng bù yù zì yú,biàn kě tóu fú gē guī yú。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭一解颜,公馀偷得半时闲。wǎn shàng wēi tíng yī jiě yán,gōng yú tōu dé bàn shí xián。
未能投绂寻归路,聊复衔杯对好山。wèi néng tóu fú xún guī lù,liáo fù xián bēi duì hǎo shān。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭指顾间,羊牛来下鸟飞还。wǎn shàng wēi tíng zhǐ gù jiān,yáng niú lái xià niǎo fēi hái。
细思物理须知止,何用区区祇强颜。xì sī wù lǐ xū zhī zhǐ,hé yòng qū qū qí qiáng yán。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭顾四隅,小松环绕几千株。wǎn shàng wēi tíng gù sì yú,xiǎo sōng huán rào jǐ qiān zhū。
他年黛色侵天去,应记栽时是老夫。tā nián dài sè qīn tiān qù,yīng jì zāi shí shì lǎo fū。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望彼苍,时时飞电迸流光。wǎn shàng wēi tíng wàng bǐ cāng,shí shí fēi diàn bèng liú guāng。
嗟人生世须臾里,未必能如电久长。jiē rén shēng shì xū yú lǐ,wèi bì néng rú diàn jiǔ zhǎng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭咏式微,封章再上未容归。wǎn shàng wēi tíng yǒng shì wēi,fēng zhāng zài shàng wèi róng guī。
羡他白鹭凌风去,却向山前自在飞。xiàn tā bái lù líng fēng qù,què xiàng shān qián zì zài fēi。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望远山,望中有水亦回环。wǎn shàng wēi tíng wàng yuǎn shān,wàng zhōng yǒu shuǐ yì huí huán。
终然不似吾庐好,上下山光水色间。zhōng rán bù shì wú lú hǎo,shàng xià shān guāng shuǐ sè jiān。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭览物华,斜阳影里度归鸦。wǎn shàng wēi tíng lǎn wù huá,xié yáng yǐng lǐ dù guī yā。
暮山隔断乡关路,矫首临风眼欲花。mù shān gé duàn xiāng guān lù,jiǎo shǒu lín fēng yǎn yù huā。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭避郁蒸,风生两腋觉身轻。wǎn shàng wēi tíng bì yù zhēng,fēng shēng liǎng yè jué shēn qīng。
更筹只是催归去,不到城头月未生。gèng chóu zhǐ shì cuī guī qù,bù dào chéng tóu yuè wèi shēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭待月生,云头俄涌一轮明。wǎn shàng wēi tíng dài yuè shēng,yún tóu é yǒng yī lún míng。
终朝汩没尘埃里,对此身心觉顿清。zhōng cháo gǔ méi chén āi lǐ,duì cǐ shēn xīn jué dùn qīng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭为少留,亭前暝色已供愁。wǎn shàng wēi tíng wèi shǎo liú,tíng qián míng sè yǐ gōng chóu。
更听画角声悲壮,愈使愁人厌远游。gèng tīng huà jiǎo shēng bēi zhuàng,yù shǐ chóu rén yàn yuǎn yóu。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭力已疲,胡为归计尚迟迟。wǎn shàng wēi tíng lì yǐ pí,hú wèi guī jì shàng chí chí。
如今若便休官去,也胜当初未有时。rú jīn ruò biàn xiū guān qù,yě shèng dāng chū wèi yǒu shí。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭与客同,话头只是说山中。wǎn shàng wēi tíng yǔ kè tóng,huà tóu zhǐ shì shuō shān zhōng。
老来百念消磨尽,只有归心羡暮鸿。lǎo lái bǎi niàn xiāo mó jǐn,zhǐ yǒu guī xīn xiàn mù hóng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望大江,天教千古作金汤。wǎn shàng wēi tíng wàng dà jiāng,tiān jiào qiān gǔ zuò jīn tāng。
中流击楫人何在,徒感兴亡对夕阳。zhōng liú jī jí rén hé zài,tú gǎn xīng wáng duì xī yáng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭景色饶,眼中突兀是凌歊。wǎn shàng wēi tíng jǐng sè ráo,yǎn zhōng tū wù shì líng xiāo。
三千粉黛知何许,只有江山锁寂寥。sān qiān fěn dài zhī hé xǔ,zhǐ yǒu jiāng shān suǒ jì liáo。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭一凭栏,青青最爱谢家山。wǎn shàng wēi tíng yī píng lán,qīng qīng zuì ài xiè jiā shān。
谢公陈迹虽磨灭,馀韵遗风尚可攀。xiè gōng chén jì suī mó miè,yú yùn yí fēng shàng kě pān。