古诗词

赠云谷道士

胡仲弓

身形如野鹤,飞去每离群。shēn xíng rú yě hè,fēi qù měi lí qún。
玉磬随缘定,金丹与众分。yù qìng suí yuán dìng,jīn dān yǔ zhòng fēn。
渴摇花上露,卧枕谷中云。kě yáo huā shàng lù,wò zhěn gǔ zhōng yún。
传得九仙诀,修真好似君。chuán dé jiǔ xiān jué,xiū zhēn hǎo shì jūn。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

回文体二首

胡仲弓

湾前过渡小舟虚,好景妆成天画图。wān qián guò dù xiǎo zhōu xū,hǎo jǐng zhuāng chéng tiān huà tú。
山列翠屏开户牖,麦翻黄浪滚田圩。shān liè cuì píng kāi hù yǒu,mài fān huáng làng gǔn tián wéi。
闲鸥乐处晴波细,暮鸟归边残日晡。xián ōu lè chù qíng bō xì,mù niǎo guī biān cán rì bū。
攀柳共人人恨别,绵绵落絮有情无。pān liǔ gòng rén rén hèn bié,mián mián luò xù yǒu qíng wú。

落花

胡仲弓

红紫秾时雨未晴,每将春事叹浮生。hóng zǐ nóng shí yǔ wèi qíng,měi jiāng chūn shì tàn fú shēng。
谁怜绣地愁如织,我欲笺天诉不平。shuí lián xiù dì chóu rú zhī,wǒ yù jiān tiān sù bù píng。
半点苍苔犹有迹,一分流水去无情。bàn diǎn cāng tái yóu yǒu jì,yī fēn liú shuǐ qù wú qíng。
东君更作风光主,蝶粉蜂黄莫浪争。dōng jūn gèng zuò fēng guāng zhǔ,dié fěn fēng huáng mò làng zhēng。

五峰岩

胡仲弓

开到荼蘼春事阑,又寻杖履看青山。kāi dào tú mí chūn shì lán,yòu xún zhàng lǚ kàn qīng shān。
人行瘦石枯藤上,路入蛮风瘴雨间。rén xíng shòu shí kū téng shàng,lù rù mán fēng zhàng yǔ jiān。
佛地平分天界限,道场元属鬼门关。fú dì píng fēn tiān jiè xiàn,dào chǎng yuán shǔ guǐ mén guān。
野僧不会游人意,日未晡时及早还。yě sēng bù huì yóu rén yì,rì wèi bū shí jí zǎo hái。

题天海风云之楼

胡仲弓

欲舣扁舟约月明,倚楼少待暮潮平。yù yǐ biǎn zhōu yuē yuè míng,yǐ lóu shǎo dài mù cháo píng。
雁边有客关新恨,鸥外无人访旧盟。yàn biān yǒu kè guān xīn hèn,ōu wài wú rén fǎng jiù méng。
天地能容苍海阔,风波难与白云争。tiān dì néng róng cāng hǎi kuò,fēng bō nán yǔ bái yún zhēng。
回头便踏尘埃路,莫忘山中此段清。huí tóu biàn tà chén āi lù,mò wàng shān zhōng cǐ duàn qīng。

雪磴

胡仲弓

石磴不可攀,前头有积雪。shí dèng bù kě pān,qián tóu yǒu jī xuě。
安得冰玉人,对此清高节。ān dé bīng yù rén,duì cǐ qīng gāo jié。

晓枕听禽言

胡仲弓

山鸟不知名,窗前作意鸣。shān niǎo bù zhī míng,chuāng qián zuò yì míng。
自言还自答,终始一般声。zì yán hái zì dá,zhōng shǐ yī bān shēng。

皆春

胡仲弓

黄钟一萌动,物物皆阳春。huáng zhōng yī méng dòng,wù wù jiē yáng chūn。
天地妙橐籥,满腔都是仁。tiān dì miào tuó yuè,mǎn qiāng dōu shì rén。

意亭

胡仲弓

主人心地阔,以意名其亭。zhǔ rén xīn dì kuò,yǐ yì míng qí tíng。
长携一樽酒,坐对前山青。zhǎng xié yī zūn jiǔ,zuò duì qián shān qīng。

题野云庵

胡仲弓

庵中有高人,不受红尘触。ān zhōng yǒu gāo rén,bù shòu hóng chén chù。
吟诗每夜深,来伴山云宿。yín shī měi yè shēn,lái bàn shān yún sù。

题陈希夷睡图

胡仲弓

形睡神非睡,心闲身亦闲。xíng shuì shén fēi shuì,xīn xián shēn yì xián。
是非都不管,高卧华州山。shì fēi dōu bù guǎn,gāo wò huá zhōu shān。

山馆对月

胡仲弓

山寺闻晨钟,深省静中发。shān sì wén chén zhōng,shēn shěng jìng zhōng fā。
展转睡不成,推窗看明月。zhǎn zhuǎn shuì bù chéng,tuī chuāng kàn míng yuè。

云思

胡仲弓

出岫本无心,云在意亦在。chū xiù běn wú xīn,yún zài yì yì zài。
松桧无高枝,舒卷何所碍。sōng guì wú gāo zhī,shū juǎn hé suǒ ài。

咏松

胡仲弓

独抱岁寒心,不知时有四。dú bào suì hán xīn,bù zhī shí yǒu sì。
赤日行炎天,林下自秋至。chì rì xíng yán tiān,lín xià zì qiū zhì。

咏松

胡仲弓

凉飙起深谷,清影摇空山。liáng biāo qǐ shēn gǔ,qīng yǐng yáo kōng shān。
醉眠石上人,梦中度百滩。zuì mián shí shàng rén,mèng zhōng dù bǎi tān。

咏松

胡仲弓

林高动轻籁,云静天无风。lín gāo dòng qīng lài,yún jìng tiān wú fēng。
缥缈笙鹤下,依稀鸾佩逢。piāo miǎo shēng hè xià,yī xī luán pèi féng。