古诗词

念昔游四首

胡仲弓

昔游半山寺,木落山欲童。xī yóu bàn shān sì,mù luò shān yù tóng。
秋高岚气旺,晓日出曈眬。qiū gāo lán qì wàng,xiǎo rì chū tóng lóng。
杖藜破莽苍,举步生清风。zhàng lí pò mǎng cāng,jǔ bù shēng qīng fēng。
登堂发一笑,绝倒临川公。dēng táng fā yī xiào,jué dào lín chuān gōng。
旧像人所祠,新法人所攻。jiù xiàng rén suǒ cí,xīn fǎ rén suǒ gōng。
空使百年后,直笔诛奸雄。kōng shǐ bǎi nián hòu,zhí bǐ zhū jiān xióng。
不知老瞿昙,衲被和头蒙。bù zhī lǎo qú tán,nà bèi hé tóu méng。
是非不到耳,静坐薝卜丛。shì fēi bù dào ěr,jìng zuò zhān bo cóng。
自吹无空笛,圣处时一中。zì chuī wú kōng dí,shèng chù shí yī zhōng。
我亦有发僧,误踏京尘红。wǒ yì yǒu fā sēng,wù tà jīng chén hóng。
来此欲安禅,懒性学虚空。lái cǐ yù ān chán,lǎn xìng xué xū kōng。
入门被师喝,归去成匆匆。rù mén bèi shī hē,guī qù chéng cōng cōng。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

咏松

胡仲弓

林高动轻籁,云静天无风。lín gāo dòng qīng lài,yún jìng tiān wú fēng。
缥缈笙鹤下,依稀鸾佩逢。piāo miǎo shēng hè xià,yī xī luán pèi féng。

咏松

胡仲弓

萧萧琴瑟鸣,洒洒霜露下。xiāo xiāo qín sè míng,sǎ sǎ shuāng lù xià。
愿期素心人,同游明月夜。yuàn qī sù xīn rén,tóng yóu míng yuè yè。

咏松

胡仲弓

高风过岩麓,林杪撼潮海。gāo fēng guò yán lù,lín miǎo hàn cháo hǎi。
满地落松花,杖履袭清霭。mǎn dì luò sōng huā,zhàng lǚ xí qīng ǎi。

咏松

胡仲弓

潜心写幽韵,洗耳听寒涛。qián xīn xiě yōu yùn,xǐ ěr tīng hán tāo。
吟声自摇动,误疑泛鱼舠。yín shēng zì yáo dòng,wù yí fàn yú dāo。

咏松

胡仲弓

老枝髯鬣动,古干鳞甲翻。lǎo zhī rán liè dòng,gǔ gàn lín jiǎ fān。
积阴生润气,芳菲翳兰荪。jī yīn shēng rùn qì,fāng fēi yì lán sūn。

春咏

胡仲弓

沂水乐吾道,兰亭叙幽情。yí shuǐ lè wú dào,lán tíng xù yōu qíng。
古人不复作,四海无吟声。gǔ rén bù fù zuò,sì hǎi wú yín shēng。

耕钓境

胡仲弓

莘野特浪耕,璜溪岂真钓。shēn yě tè làng gēng,huáng xī qǐ zhēn diào。
珍重富春翁,此境最高妙。zhēn zhòng fù chūn wēng,cǐ jìng zuì gāo miào。

用乌山韵题碧吟卷

胡仲弓

湖海元龙气,因吟恐负身。hú hǎi yuán lóng qì,yīn yín kǒng fù shēn。
世间无谒客,天下有诗人。shì jiān wú yè kè,tiān xià yǒu shī rén。

胡仲弓

天地有生意,验之阳气回。tiān dì yǒu shēng yì,yàn zhī yáng qì huí。
所以霜雪中,春风先及梅。suǒ yǐ shuāng xuě zhōng,chūn fēng xiān jí méi。

溪亭夜集走笔

胡仲弓

倚柱看潮生,渔歌静中发。yǐ zhù kàn cháo shēng,yú gē jìng zhōng fā。
吟罢寂无声,江风对山月。yín bà jì wú shēng,jiāng fēng duì shān yuè。

存方寸地

胡仲弓

此心仅方寸,去天唯咫尺。cǐ xīn jǐn fāng cùn,qù tiān wéi zhǐ chǐ。
欲付子孙耕,先自竭吾力。yù fù zi sūn gēng,xiān zì jié wú lì。

失题

胡仲弓

成蹊虽无言,妩媚随东风。chéng qī suī wú yán,wǔ mèi suí dōng fēng。
挺挺冰雪姿,所禀自不同。tǐng tǐng bīng xuě zī,suǒ bǐng zì bù tóng。

失题

胡仲弓

篇篇剔蠹鱼,字字编科斗。piān piān tī dù yú,zì zì biān kē dòu。
萤小无晶光,明月入我牖。yíng xiǎo wú jīng guāng,míng yuè rù wǒ yǒu。

光风霁月

胡仲弓

胸怀自洒落,风月特寓形。xiōng huái zì sǎ luò,fēng yuè tè yù xíng。
造物无尽藏,何假乎丹青。zào wù wú jǐn cáng,hé jiǎ hū dān qīng。

一志

胡仲弓

念头才起处,此一常分明。niàn tóu cái qǐ chù,cǐ yī cháng fēn míng。
其中有主帅,谈笑驱五兵。qí zhōng yǒu zhǔ shuài,tán xiào qū wǔ bīng。