古诗词

念昔游四首

胡仲弓

昔游半山寺,木落山欲童。xī yóu bàn shān sì,mù luò shān yù tóng。
秋高岚气旺,晓日出曈眬。qiū gāo lán qì wàng,xiǎo rì chū tóng lóng。
杖藜破莽苍,举步生清风。zhàng lí pò mǎng cāng,jǔ bù shēng qīng fēng。
登堂发一笑,绝倒临川公。dēng táng fā yī xiào,jué dào lín chuān gōng。
旧像人所祠,新法人所攻。jiù xiàng rén suǒ cí,xīn fǎ rén suǒ gōng。
空使百年后,直笔诛奸雄。kōng shǐ bǎi nián hòu,zhí bǐ zhū jiān xióng。
不知老瞿昙,衲被和头蒙。bù zhī lǎo qú tán,nà bèi hé tóu méng。
是非不到耳,静坐薝卜丛。shì fēi bù dào ěr,jìng zuò zhān bo cóng。
自吹无空笛,圣处时一中。zì chuī wú kōng dí,shèng chù shí yī zhōng。
我亦有发僧,误踏京尘红。wǒ yì yǒu fā sēng,wù tà jīng chén hóng。
来此欲安禅,懒性学虚空。lái cǐ yù ān chán,lǎn xìng xué xū kōng。
入门被师喝,归去成匆匆。rù mén bèi shī hē,guī qù chéng cōng cōng。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

题山居十绝深省

胡仲弓

止水中间别有天,濯缨人去自清涟。zhǐ shuǐ zhōng jiān bié yǒu tiān,zhuó yīng rén qù zì qīng lián。
明珠万斛归尘土,不及山中一掬泉。míng zhū wàn hú guī chén tǔ,bù jí shān zhōng yī jū quán。

题山居十绝深省

胡仲弓

许大乾坤满世间,管窥蠡测已为难。xǔ dà qián kūn mǎn shì jiān,guǎn kuī lí cè yǐ wèi nán。
谁将一线通天窍,输与高人着眼看。shuí jiāng yī xiàn tōng tiān qiào,shū yǔ gāo rén zhe yǎn kàn。

题山居十绝深省

胡仲弓

来寻高处卧吟身,泉石中间避世尘。lái xún gāo chù wò yín shēn,quán shí zhōng jiān bì shì chén。
莫把白云都占断,也分一半与闲人。mò bǎ bái yún dōu zhàn duàn,yě fēn yī bàn yǔ xián rén。

题山居十绝深省

胡仲弓

万里江山万里天,沙平雁落远相连。wàn lǐ jiāng shān wàn lǐ tiān,shā píng yàn luò yuǎn xiāng lián。
西风吹断云衣细,一叶飞来是钓船。xī fēng chuī duàn yún yī xì,yī yè fēi lái shì diào chuán。

题山居十绝深省

胡仲弓

惊涛日夜战喧豗,危甚瞿塘滟滪堆。jīng tāo rì yè zhàn xuān huī,wēi shén qú táng yàn yù duī。
稳把一竿临碧水,三神山上钓鳌来。wěn bǎ yī gān lín bì shuǐ,sān shén shān shàng diào áo lái。

题山居十绝深省

胡仲弓

今昨孤山迥不同,逋仙谁与管春风。jīn zuó gū shān jiǒng bù tóng,bū xiān shuí yǔ guǎn chūn fēng。
暗香疏影无寻处,元在泠泠一涧中。àn xiāng shū yǐng wú xún chù,yuán zài líng líng yī jiàn zhōng。

题山居十绝深省

胡仲弓

万仞岗头著此身,乾坤围里尽红尘。wàn rèn gǎng tóu zhù cǐ shēn,qián kūn wéi lǐ jǐn hóng chén。
欲知山水有穷处,却是离娄看得真。yù zhī shān shuǐ yǒu qióng chù,què shì lí lóu kàn dé zhēn。

杂兴

胡仲弓

苏堤拍拍水平湖,谁信田间苗欲枯。sū dī pāi pāi shuǐ píng hú,shuí xìn tián jiān miáo yù kū。
路上行人方苦热,山中七月已围炉。lù shàng xíng rén fāng kǔ rè,shān zhōng qī yuè yǐ wéi lú。

晚春

胡仲弓

万红千紫已摧残,留得荼蘼一架看。wàn hóng qiān zǐ yǐ cuī cán,liú dé tú mí yī jià kàn。
燕子不知人意懒,飞来帘里诉春寒。yàn zi bù zhī rén yì lǎn,fēi lái lián lǐ sù chūn hán。

芭蕉花

胡仲弓

绿蜡一株才吐焰,红绡半卷渐抽花。lǜ là yī zhū cái tǔ yàn,hóng xiāo bàn juǎn jiàn chōu huā。
窗前映月人无寐,疑是银灯透碧纱。chuāng qián yìng yuè rén wú mèi,yí shì yín dēng tòu bì shā。

竹阁

胡仲弓

万竿丛里立嶆峨,叶叶清风受用多。wàn gān cóng lǐ lì cáo é,yè yè qīng fēng shòu yòng duō。
见说香山老居士,夜深犹唱竹枝歌。jiàn shuō xiāng shān lǎo jū shì,yè shēn yóu chàng zhú zhī gē。

凤凰台

胡仲弓

台上梧桐失旧栽,荒丘寂寂掩蒿莱。tái shàng wú tóng shī jiù zāi,huāng qiū jì jì yǎn hāo lái。
凤凰一去不复返,引得鸱鸮向此来。fèng huáng yī qù bù fù fǎn,yǐn dé chī xiāo xiàng cǐ lái。

题刘氏东陵图

胡仲弓

昔日青门喜种瓜,尚遗种子在天涯。xī rì qīng mén xǐ zhǒng guā,shàng yí zhǒng zi zài tiān yá。
如今落在刘郎手,刘邵原来自一家。rú jīn luò zài liú láng shǒu,liú shào yuán lái zì yī jiā。

秣陵

胡仲弓

山自青青水自流,五云犹绕帝王州。shān zì qīng qīng shuǐ zì liú,wǔ yún yóu rào dì wáng zhōu。
谁将千幅鹅溪绢,画出东南一片秋。shuí jiāng qiān fú é xī juàn,huà chū dōng nán yī piàn qiū。

梦中

胡仲弓

忽思十数年前事,只似今朝昨日间。hū sī shí shù nián qián shì,zhǐ shì jīn cháo zuó rì jiān。
堪叹梦中犹有梦,浮生能得几时闲。kān tàn mèng zhōng yóu yǒu mèng,fú shēng néng dé jǐ shí xián。