古诗词

丑妇谣

胡仲弓

人知丑妇丑,不知丑妇妍。rén zhī chǒu fù chǒu,bù zhī chǒu fù yán。
丑妇安乎丑,妇德或可全。chǒu fù ān hū chǒu,fù dé huò kě quán。
荆钗与布裙,常坐纺织边。jīng chāi yǔ bù qún,cháng zuò fǎng zhī biān。
妍妇巧于人,玉貌长娟娟。yán fù qiǎo yú rén,yù mào zhǎng juān juān。
妩媚及依阿,万态随方圆。wǔ mèi jí yī ā,wàn tài suí fāng yuán。
丑者妍之实,妍者丑之端。chǒu zhě yán zhī shí,yán zhě chǒu zhī duān。
丑者妍之德,妍者丑之贼。chǒu zhě yán zhī dé,yán zhě chǒu zhī zéi。
人皆恶其丑,我以丑为则。rén jiē è qí chǒu,wǒ yǐ chǒu wèi zé。
人皆爱其妍,我以妍为惑。rén jiē ài qí yán,wǒ yǐ yán wèi huò。
丁宁丑妇人,莫效妍妇颦。dīng níng chǒu fù rén,mò xiào yán fù pín。
欲保丑妇德,莫学妍妇色。yù bǎo chǒu fù dé,mò xué yán fù sè。
人鉴不可欺,妍丑自明白。rén jiàn bù kě qī,yán chǒu zì míng bái。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

翠凉

胡仲弓

千章古木影萧森,未必山林如许深。qiān zhāng gǔ mù yǐng xiāo sēn,wèi bì shān lín rú xǔ shēn。
才见眼前成绿暗,一年又负种花心。cái jiàn yǎn qián chéng lǜ àn,yī nián yòu fù zhǒng huā xīn。

题寿星寺杯泉

胡仲弓

勺水原来亦自多,便盈科后要如何。sháo shuǐ yuán lái yì zì duō,biàn yíng kē hòu yào rú hé。
老龙岂是杯中物,放出长江与大河。lǎo lóng qǐ shì bēi zhōng wù,fàng chū zhǎng jiāng yǔ dà hé。

游九日山

胡仲弓

散策来游九日山,松风细细袭人寒。sàn cè lái yóu jiǔ rì shān,sōng fēng xì xì xí rén hán。
菊花过了重阳节,自是登高兴未阑。jú huā guò le zhòng yáng jié,zì shì dēng gāo xīng wèi lán。

夜泊朋溪钓隐

胡仲弓

借得溪亭暂解鞍,溪亭拟作钓船看。jiè dé xī tíng zàn jiě ān,xī tíng nǐ zuò diào chuán kàn。
不应隐处近城郭,未必终身把钓竿。bù yīng yǐn chù jìn chéng guō,wèi bì zhōng shēn bǎ diào gān。

呼猿

胡仲弓

前度寒林去不回,洞门今为小猿开。qián dù hán lín qù bù huí,dòng mén jīn wèi xiǎo yuán kāi。
不因掷果为香饵,未必人呼肯下来。bù yīn zhì guǒ wèi xiāng ěr,wèi bì rén hū kěn xià lái。

天竺呼猿

胡仲弓

眠云啸月走枯藤,不是园丁叫不应。mián yún xiào yuè zǒu kū téng,bù shì yuán dīng jiào bù yīng。
自恋香林不归去,前生恐是住山僧。zì liàn xiāng lín bù guī qù,qián shēng kǒng shì zhù shān sēng。

睡猫

胡仲弓

瓶中斗粟鼠窃尽,床上狸奴睡不知。píng zhōng dòu sù shǔ qiè jǐn,chuáng shàng lí nú shuì bù zhī。
无奈家人犹爱护,买鱼和饭养如儿。wú nài jiā rén yóu ài hù,mǎi yú hé fàn yǎng rú ér。

桃源图

胡仲弓

误入仙源不记春,花间一见喜津津。wù rù xiān yuán bù jì chūn,huā jiān yī jiàn xǐ jīn jīn。
可怜尘迹空遗恨,一树桃花经几秦。kě lián chén jì kōng yí hèn,yī shù táo huā jīng jǐ qín。

山行逢樵者

胡仲弓

鹤发童颜歌负薪,衣襟不染一凡尘。hè fā tóng yán gē fù xīn,yī jīn bù rǎn yī fán chén。
担头几点桃花片,恐是当年避世人。dān tóu jǐ diǎn táo huā piàn,kǒng shì dāng nián bì shì rén。

次适安感古二首

胡仲弓

少陵合与古诗班,不是诗家持论宽。shǎo líng hé yǔ gǔ shī bān,bù shì shī jiā chí lùn kuān。
风雅近来随世变,诗无可采不须官。fēng yǎ jìn lái suí shì biàn,shī wú kě cǎi bù xū guān。

次适安感古二首

胡仲弓

二南风化盛行时,里咏涂歌总是诗。èr nán fēng huà shèng xíng shí,lǐ yǒng tú gē zǒng shì shī。
采到春秋无可采,获麟以后更堪悲。cǎi dào chūn qiū wú kě cǎi,huò lín yǐ hòu gèng kān bēi。

次黄瑞玉石镜韵

胡仲弓

凿出巉岩似镜形,年深剥尽藓痕青。záo chū chán yán shì jìng xíng,nián shēn bō jǐn xiǎn hén qīng。
世间更有磨塼者,欲借钳锤与五丁。shì jiān gèng yǒu mó zhuān zhě,yù jiè qián chuí yǔ wǔ dīng。

送友人

胡仲弓

才到离亭泪满衣,云山千里梦相随。cái dào lí tíng lèi mǎn yī,yún shān qiān lǐ mèng xiāng suí。
石州一曲阳关酒,窨约归来是几时。shí zhōu yī qū yáng guān jiǔ,xūn yuē guī lái shì jǐ shí。

和宫怨

胡仲弓

斜日倒穿龙尾道,杨柳半枯秋色老。xié rì dào chuān lóng wěi dào,yáng liǔ bàn kū qiū sè lǎo。
翠华西幸华清宫,长门落叶无人扫。cuì huá xī xìng huá qīng gōng,zhǎng mén luò yè wú rén sǎo。

宫词

胡仲弓

汉宫春色傍黄昏,曾谒金门奉至尊。hàn gōng chūn sè bàng huáng hūn,céng yè jīn mén fèng zhì zūn。
月上海棠人寂寂,焚香百拜感皇恩。yuè shàng hǎi táng rén jì jì,fén xiāng bǎi bài gǎn huáng ēn。