古诗词

丑妇谣

胡仲弓

人知丑妇丑,不知丑妇妍。rén zhī chǒu fù chǒu,bù zhī chǒu fù yán。
丑妇安乎丑,妇德或可全。chǒu fù ān hū chǒu,fù dé huò kě quán。
荆钗与布裙,常坐纺织边。jīng chāi yǔ bù qún,cháng zuò fǎng zhī biān。
妍妇巧于人,玉貌长娟娟。yán fù qiǎo yú rén,yù mào zhǎng juān juān。
妩媚及依阿,万态随方圆。wǔ mèi jí yī ā,wàn tài suí fāng yuán。
丑者妍之实,妍者丑之端。chǒu zhě yán zhī shí,yán zhě chǒu zhī duān。
丑者妍之德,妍者丑之贼。chǒu zhě yán zhī dé,yán zhě chǒu zhī zéi。
人皆恶其丑,我以丑为则。rén jiē è qí chǒu,wǒ yǐ chǒu wèi zé。
人皆爱其妍,我以妍为惑。rén jiē ài qí yán,wǒ yǐ yán wèi huò。
丁宁丑妇人,莫效妍妇颦。dīng níng chǒu fù rén,mò xiào yán fù pín。
欲保丑妇德,莫学妍妇色。yù bǎo chǒu fù dé,mò xué yán fù sè。
人鉴不可欺,妍丑自明白。rén jiàn bù kě qī,yán chǒu zì míng bái。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

宫词

胡仲弓

垂杨枝上喜迁莺,梅子黄时雨乍晴。chuí yáng zhī shàng xǐ qiān yīng,méi zi huáng shí yǔ zhà qíng。
几阵薰风穿玉殿,真珠帘内有欢声。jǐ zhèn xūn fēng chuān yù diàn,zhēn zhū lián nèi yǒu huān shēng。

宫词

胡仲弓

锡宴山亭车马回,三千宫女醉蓬莱。xī yàn shān tíng chē mǎ huí,sān qiān gōng nǚ zuì péng lái。
绕池游唱逍遥乐,自折红莲一朵来。rào chí yóu chàng xiāo yáo lè,zì zhé hóng lián yī duǒ lái。

宫词

胡仲弓

深夜游宫玉漏迟,侵晨莺啭上林时。shēn yè yóu gōng yù lòu chí,qīn chén yīng zhuàn shàng lín shí。
无端蝶恋花心动,摇落东风第一枝。wú duān dié liàn huā xīn dòng,yáo luò dōng fēng dì yī zhī。

宫词

胡仲弓

夜合花开笑语声,敢将薄幸诉衷情。yè hé huā kāi xiào yǔ shēng,gǎn jiāng báo xìng sù zhōng qíng。
祝君圣寿千秋岁,妾愿年年引驾行。zhù jūn shèng shòu qiān qiū suì,qiè yuàn nián nián yǐn jià xíng。

宫词

胡仲弓

美人戚氏出椒房,金缕衣成八宝妆。měi rén qī shì chū jiāo fáng,jīn lǚ yī chéng bā bǎo zhuāng。
夜静绮罗香度处,瑶台月下满庭芳。yè jìng qǐ luó xiāng dù chù,yáo tái yuè xià mǎn tíng fāng。

宫词

胡仲弓

瑶花飞处忆瑶姬,一日倾杯十二时。yáo huā fēi chù yì yáo jī,yī rì qīng bēi shí èr shí。
青玉案前呵冻手,推窗自塑雪狮儿。qīng yù àn qián hē dòng shǒu,tuī chuāng zì sù xuě shī ér。

宫词

胡仲弓

通宵银烛影摇红,坐对孤鸾伴守宫。tōng xiāo yín zhú yǐng yáo hóng,zuò duì gū luán bàn shǒu gōng。
空有妇人娇态在,眼儿薄媚怨春风。kōng yǒu fù rén jiāo tài zài,yǎn ér báo mèi yuàn chūn fēng。

宫词

胡仲弓

桂枝香里立多时,忽见传言玉女来。guì zhī xiāng lǐ lì duō shí,hū jiàn chuán yán yù nǚ lái。
报道太清歌未彻,何妨爱月夜眠迟。bào dào tài qīng gē wèi chè,hé fáng ài yuè yè mián chí。

宫词

胡仲弓

一自长门芳草生,六宫怕见柳梢青。yī zì zhǎng mén fāng cǎo shēng,liù gōng pà jiàn liǔ shāo qīng。
玉楼春尽君王懒,大小梁州不忍听。yù lóu chūn jǐn jūn wáng lǎn,dà xiǎo liáng zhōu bù rěn tīng。

玉泉观鱼

胡仲弓

一潭秋水净无尘,付与群鱼乐性真。yī tán qiū shuǐ jìng wú chén,fù yǔ qún yú lè xìng zhēn。
镇日倚栏看未足,岂知沧海有修鳞。zhèn rì yǐ lán kàn wèi zú,qǐ zhī cāng hǎi yǒu xiū lín。

秋声

胡仲弓

秋本无言那有声,不然风过物飘零。qiū běn wú yán nà yǒu shēng,bù rán fēng guò wù piāo líng。
此心只在人心做,说与行人莫误听。cǐ xīn zhǐ zài rén xīn zuò,shuō yǔ xíng rén mò wù tīng。

飞来峰

胡仲弓

山染西湖水漾青,孤高长对冷泉亭。shān rǎn xī hú shuǐ yàng qīng,gū gāo zhǎng duì lěng quán tíng。
飞来何不飞将去,空与山僧作画屏。fēi lái hé bù fēi jiāng qù,kōng yǔ shān sēng zuò huà píng。

快倚亭

胡仲弓

筑得危亭倚太空,品题曾属考亭翁。zhù dé wēi tíng yǐ tài kōng,pǐn tí céng shǔ kǎo tíng wēng。
著身高处不知快,多少池台在下风。zhù shēn gāo chù bù zhī kuài,duō shǎo chí tái zài xià fēng。

恭和皇帝宸翰四绝句

胡仲弓

凭高望杀旧山川,万里云迷不尽天。píng gāo wàng shā jiù shān chuān,wàn lǐ yún mí bù jǐn tiān。
汴水流经淮泗去,更无人买北归船。biàn shuǐ liú jīng huái sì qù,gèng wú rén mǎi běi guī chuán。

恭和皇帝宸翰四绝句

胡仲弓

中兴盛事记磨崖,上有千年苔藓花。zhōng xīng shèng shì jì mó yá,shàng yǒu qiān nián tái xiǎn huā。
世变几经流水去,山边犹有漫郎家。shì biàn jǐ jīng liú shuǐ qù,shān biān yóu yǒu màn láng jiā。