古诗词

题金粟洞

胡仲弓

名山洞府三十六,若拟帽峰犹未足。míng shān dòng fǔ sān shí liù,ruò nǐ mào fēng yóu wèi zú。
有人曾此坐丹炉,有人曾此安棋局。yǒu rén céng cǐ zuò dān lú,yǒu rén céng cǐ ān qí jú。
一朝悟道归去来,依旧紫云锁林屋。yī cháo wù dào guī qù lái,yī jiù zǐ yún suǒ lín wū。
武荣贾客来洛阳,手携尺书叩岩谷。wǔ róng jiǎ kè lái luò yáng,shǒu xié chǐ shū kòu yán gǔ。
觌面亲逢吕洞宾,有眼不辨郑文叔。dí miàn qīn féng lǚ dòng bīn,yǒu yǎn bù biàn zhèng wén shū。
功成行满欲度人,酬之遗以半升粟。gōng chéng xíng mǎn yù dù rén,chóu zhī yí yǐ bàn shēng sù。
岂知粒粒皆金砂,一服可但能辟谷。qǐ zhī lì lì jiē jīn shā,yī fú kě dàn néng pì gǔ。
先嗔后喜来重寻,痴心才动隔山谷。xiān chēn hòu xǐ lái zhòng xún,chī xīn cái dòng gé shān gǔ。
故老相传金粟仙,凌霄有塔苍标玉。gù lǎo xiāng chuán jīn sù xiān,líng xiāo yǒu tǎ cāng biāo yù。
乾坤外物号无尘,凡夫到此懒著脚。qián kūn wài wù hào wú chén,fán fū dào cǐ lǎn zhù jiǎo。
我来稽首问先生,若为乞得壶中药。wǒ lái jī shǒu wèn xiān shēng,ruò wèi qǐ dé hú zhōng yào。
刀圭分与医国人,却入深山抱幽独。dāo guī fēn yǔ yī guó rén,què rù shēn shān bào yōu dú。
先生道我亦不尘,且走千岩并万壑。xiān shēng dào wǒ yì bù chén,qiě zǒu qiān yán bìng wàn hè。
它时相过岳阳楼,定把奇书与君读。tā shí xiāng guò yuè yáng lóu,dìng bǎ qí shū yǔ jūn dú。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

汲清

胡仲弓

欲波如浊流,心源如古井。yù bō rú zhuó liú,xīn yuán rú gǔ jǐng。
不患无清泉,祇恶无修绠。bù huàn wú qīng quán,qí è wú xiū gěng。

鲈乡道院

胡仲弓

宦情原自薄,卜得吴松居。huàn qíng yuán zì báo,bo dé wú sōng jū。
乡味已饱谙,胡为羡鲈鱼。xiāng wèi yǐ bǎo ān,hú wèi xiàn lú yú。

访戴鍊师不值

胡仲弓

云淡风轻欲暮时,舣舟独载剡溪湄。yún dàn fēng qīng yù mù shí,yǐ zhōu dú zài shàn xī méi。
及门若遇戴安道,千古何人更有诗。jí mén ruò yù dài ān dào,qiān gǔ hé rén gèng yǒu shī。

访戴鍊师不值

胡仲弓

数间茅屋柳成阴,中有幽人抱一琴。shù jiān máo wū liǔ chéng yīn,zhōng yǒu yōu rén bào yī qín。
欲访桃溪无觅处,桃溪更在白云深。yù fǎng táo xī wú mì chù,táo xī gèng zài bái yún shēn。

郊外即事

胡仲弓

蹇驴逐逐背斜阳,才到山间意便凉。jiǎn lǘ zhú zhú bèi xié yáng,cái dào shān jiān yì biàn liáng。
勿听鹧鸪行不得,云山深处路尤长。wù tīng zhè gū xíng bù dé,yún shān shēn chù lù yóu zhǎng。

郊外即事

胡仲弓

林密深藏三四家,隔墙古柳著栖鸦。lín mì shēn cáng sān sì jiā,gé qiáng gǔ liǔ zhù qī yā。
牧童两两眠芳草,不管群牛食豆花。mù tóng liǎng liǎng mián fāng cǎo,bù guǎn qún niú shí dòu huā。

观海

胡仲弓

海天云气入微茫,遥认潮头数点樯。hǎi tiān yún qì rù wēi máng,yáo rèn cháo tóu shù diǎn qiáng。
眼界只消如许阔,不知何处是东洋。yǎn jiè zhǐ xiāo rú xǔ kuò,bù zhī hé chù shì dōng yáng。

即席次韵

胡仲弓

前山雨过碧纹凹,领客携樽出近郊。qián shān yǔ guò bì wén āo,lǐng kè xié zūn chū jìn jiāo。
花压重城归去晚,一窗风月恣推敲。huā yā zhòng chéng guī qù wǎn,yī chuāng fēng yuè zì tuī qiāo。

即席次韵

胡仲弓

倚著栏干句便豪,我来登览奈愁何。yǐ zhù lán gàn jù biàn háo,wǒ lái dēng lǎn nài chóu hé。
山河一半无收拾,却道东南景最多。shān hé yī bàn wú shōu shí,què dào dōng nán jǐng zuì duō。

和赵同叔见寄韵

胡仲弓

湖海归来世念轻,短篷终日载吟声。hú hǎi guī lái shì niàn qīng,duǎn péng zhōng rì zài yín shēng。
天风约住云来往,万里长空一雁横。tiān fēng yuē zhù yún lái wǎng,wàn lǐ zhǎng kōng yī yàn héng。

和赵同叔见寄韵

胡仲弓

满园桃李手亲栽,治世何尝弃不材。mǎn yuán táo lǐ shǒu qīn zāi,zhì shì hé cháng qì bù cái。
可恨天南流落客,九霄雨露不曾来。kě hèn tiān nán liú luò kè,jiǔ xiāo yǔ lù bù céng lái。

和赵同叔见寄韵

胡仲弓

星星吟鬓已成翁,万斛尘埃一笑空。xīng xīng yín bìn yǐ chéng wēng,wàn hú chén āi yī xiào kōng。
自是黄花留晚节,肯将憔悴怨西风。zì shì huáng huā liú wǎn jié,kěn jiāng qiáo cuì yuàn xī fēng。

次韵早梅

胡仲弓

枝头未受雪霜催,偏傍江南暖处开。zhī tóu wèi shòu xuě shuāng cuī,piān bàng jiāng nán nuǎn chù kāi。
不是东君私造物,有何凭据作花魁。bù shì dōng jūn sī zào wù,yǒu hé píng jù zuò huā kuí。

游瑞源访修上人

胡仲弓

羡师尽得山林趣,顾我初无朝市心。xiàn shī jǐn dé shān lín qù,gù wǒ chū wú cháo shì xīn。
欲把山林换朝市,市朝未必似山林。yù bǎ shān lín huàn cháo shì,shì cháo wèi bì shì shān lín。

题宝叶笑端

胡仲弓

碧潭秋月句尤奇,系竹拈花总是诗。bì tán qiū yuè jù yóu qí,xì zhú niān huā zǒng shì shī。
说着推敲便堪笑,问师端的笑何时。shuō zhe tuī qiāo biàn kān xiào,wèn shī duān de xiào hé shí。