古诗词

题金粟洞

胡仲弓

名山洞府三十六,若拟帽峰犹未足。míng shān dòng fǔ sān shí liù,ruò nǐ mào fēng yóu wèi zú。
有人曾此坐丹炉,有人曾此安棋局。yǒu rén céng cǐ zuò dān lú,yǒu rén céng cǐ ān qí jú。
一朝悟道归去来,依旧紫云锁林屋。yī cháo wù dào guī qù lái,yī jiù zǐ yún suǒ lín wū。
武荣贾客来洛阳,手携尺书叩岩谷。wǔ róng jiǎ kè lái luò yáng,shǒu xié chǐ shū kòu yán gǔ。
觌面亲逢吕洞宾,有眼不辨郑文叔。dí miàn qīn féng lǚ dòng bīn,yǒu yǎn bù biàn zhèng wén shū。
功成行满欲度人,酬之遗以半升粟。gōng chéng xíng mǎn yù dù rén,chóu zhī yí yǐ bàn shēng sù。
岂知粒粒皆金砂,一服可但能辟谷。qǐ zhī lì lì jiē jīn shā,yī fú kě dàn néng pì gǔ。
先嗔后喜来重寻,痴心才动隔山谷。xiān chēn hòu xǐ lái zhòng xún,chī xīn cái dòng gé shān gǔ。
故老相传金粟仙,凌霄有塔苍标玉。gù lǎo xiāng chuán jīn sù xiān,líng xiāo yǒu tǎ cāng biāo yù。
乾坤外物号无尘,凡夫到此懒著脚。qián kūn wài wù hào wú chén,fán fū dào cǐ lǎn zhù jiǎo。
我来稽首问先生,若为乞得壶中药。wǒ lái jī shǒu wèn xiān shēng,ruò wèi qǐ dé hú zhōng yào。
刀圭分与医国人,却入深山抱幽独。dāo guī fēn yǔ yī guó rén,què rù shēn shān bào yōu dú。
先生道我亦不尘,且走千岩并万壑。xiān shēng dào wǒ yì bù chén,qiě zǒu qiān yán bìng wàn hè。
它时相过岳阳楼,定把奇书与君读。tā shí xiāng guò yuè yáng lóu,dìng bǎ qí shū yǔ jūn dú。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

与枯崖悟师

胡仲弓

振锡归来又许时,苔痕犹污坐禅衣。zhèn xī guī lái yòu xǔ shí,tái hén yóu wū zuò chán yī。
是非不定空怀古,惭愧高人蚤见几。shì fēi bù dìng kōng huái gǔ,cán kuì gāo rén zǎo jiàn jǐ。

月临关

胡仲弓

长笛一声天地寒,不堪回首月临关。zhǎng dí yī shēng tiān dì hán,bù kān huí shǒu yuè lín guān。
山河不二无全影,莫说前头桂可攀。shān hé bù èr wú quán yǐng,mò shuō qián tóu guì kě pān。

答林颛民

胡仲弓

镆铘如此甘埋光,犹向牖下寻笔床。mò yé rú cǐ gān mái guāng,yóu xiàng yǒu xià xún bǐ chuáng。
辕驹局促不千里,堂堂七尺空尔长。yuán jū jú cù bù qiān lǐ,táng táng qī chǐ kōng ěr zhǎng。

野烧

胡仲弓

朝见樵人纵斧斤,暮看野火拥红云。cháo jiàn qiáo rén zòng fǔ jīn,mù kàn yě huǒ yōng hóng yún。
棘丛怕有芝兰种,莫把芝兰一例焚。jí cóng pà yǒu zhī lán zhǒng,mò bǎ zhī lán yī lì fén。

不碍云山

胡仲弓

赢得工夫看好山,吟魂飞不到人间。yíng dé gōng fū kàn hǎo shān,yín hún fēi bù dào rén jiān。
白云本是无心物,才得身高便可攀。bái yún běn shì wú xīn wù,cái dé shēn gāo biàn kě pān。

题劳劳亭

胡仲弓

流水无情去不还,白杨青草满前山。liú shuǐ wú qíng qù bù hái,bái yáng qīng cǎo mǎn qián shān。
古今多少兴亡事,人自劳劳亭自闲。gǔ jīn duō shǎo xīng wáng shì,rén zì láo láo tíng zì xián。

杨仲仁为梅返魂有诗因次其韵

胡仲弓

窗草不除生意足,朋溪瓶梅今似之。chuāng cǎo bù chú shēng yì zú,péng xī píng méi jīn shì zhī。
嘘枯苟得一援手,寒暖不问南北枝。xū kū gǒu dé yī yuán shǒu,hán nuǎn bù wèn nán běi zhī。

杨仲仁为梅返魂有诗因次其韵

胡仲弓

谢娥羌管徒浪说,东君造化何容私。xiè é qiāng guǎn tú làng shuō,dōng jūn zào huà hé róng sī。
更得孤根有所托,终有结果调羹时。gèng dé gū gēn yǒu suǒ tuō,zhōng yǒu jié guǒ diào gēng shí。

久雨

胡仲弓

桑田万顷变沧海,四海茫茫不见津。sāng tián wàn qǐng biàn cāng hǎi,sì hǎi máng máng bù jiàn jīn。
天漏只今无补处,不知谁是作霖人。tiān lòu zhǐ jīn wú bǔ chù,bù zhī shuí shì zuò lín rén。

山中逢老人

胡仲弓

头白不知今几龄,儿时犹及见升平。tóu bái bù zhī jīn jǐ líng,ér shí yóu jí jiàn shēng píng。
可怜野老无知识,却认钱塘是汴京。kě lián yě lǎo wú zhī shí,què rèn qián táng shì biàn jīng。

世路

胡仲弓

春山寂寂锁云萝,林外钩辀声最多。chūn shān jì jì suǒ yún luó,lín wài gōu zhōu shēng zuì duō。
不是哥哥行不得,只愁世路有风波。bù shì gē gē xíng bù dé,zhǐ chóu shì lù yǒu fēng bō。

赵庸斋为程生作梅窗二字因为之赋

胡仲弓

作赋何如宋广平,吟诗谁是老逋清。zuò fù hé rú sòng guǎng píng,yín shī shuí shì lǎo bū qīng。
庸翁不喜诗兼赋,写与闲人作美名。yōng wēng bù xǐ shī jiān fù,xiě yǔ xián rén zuò měi míng。

题山居十绝深省

胡仲弓

鲸音千里送惊涛,偏为人间破睡魔。jīng yīn qiān lǐ sòng jīng tāo,piān wèi rén jiān pò shuì mó。
待得耳根清静后,觉来醒处已无多。dài dé ěr gēn qīng jìng hòu,jué lái xǐng chù yǐ wú duō。

题山居十绝深省

胡仲弓

翠眉低拂效宫颦,近水亭台剩得春。cuì méi dī fú xiào gōng pín,jìn shuǐ tíng tái shèng dé chūn。
千古渊明扶不起,一枝赠与折腰人。qiān gǔ yuān míng fú bù qǐ,yī zhī zèng yǔ zhé yāo rén。

题山居十绝深省

胡仲弓

境于胜处筑新岩,中有仙翁换骨函。jìng yú shèng chù zhù xīn yán,zhōng yǒu xiān wēng huàn gǔ hán。
门户本来无锁钥,白云从此不须缄。mén hù běn lái wú suǒ yào,bái yún cóng cǐ bù xū jiān。